Ấy là tớ đọc báo. Tớ nghe nói mấy năm nữa luật sở hữu trí tuệ (phần mềm) có hiệu lực thì chi phí sản xuất của FSoft sẽ bị đội lên cao hơn bây giờ. Và rồi lúc đó ở nhà, tớ cũng chẳng dám xài chùa phần mềm như bây giờ nữa. Rủi mà có ai đó xì mình cho công an thì mình tèo. Lúc đó, các cậu sinh viên khóa sau cũng chẳng có điều kiện sử dụng phần mềm chùa như cái thời của mình nữa. Sách photocopy cũng sẽ đi vào dĩ vãng. Mà với nguồn lực hiện thời của nước mình thì chắc họ vẫn chỉ học sách của những năm 70 như tớ. Tiến bộ hơn thì có thể vài chú tầm tuổi tớ hiến tặng sách cho nhà trường – tất nhiên là sách photocopy rồi, giữ lại cũng vi phạm bản quyền mà. Thế thì các cậu ấy cũng được học những
kiến thức của những năm 90. Dù sao như thế cũng là tiến bộ vượt bậc rồi. Trở lại với FSoft mình, giả dụ 5 năm nữa vẫn là khoảng 1.000 thành viên như bây giờ. Thế thì tiền bản quyền cũng tốn lắm lắm? Thôi tớ chả tính nữa. Thấy nó nhiều nhiều tiền mà hãi.
Ấy là tớ đọc báo. Tớ thấy nước mình gia nhập WTO. Đầu tư nước ngoài đổ vào Việt Nam rầm rầm. Tớ nghĩ chỉ 3-5 năm nữa, các công ty nước ngoài về công nghệ sẽ nhiều như lợn con ở Việt Nam. Tớ cho là thế và tớ quyết định trau dồi ngoại ngữ. Tớ cũng chẳng còn ham muốn đi nước ngoài học hay làm việc như mấy năm về trước nữa. Ấy tớ lại nghĩ. Lúc đó chợ nhân lực IT sẽ sôi động đông vui lắm. Khi đó, FSoft mình không nằm ngoài tình cảnh chung khi xảy ra hiện tượng chảy máu chất xám, nhân viên sẽ chuyển dịch sang các công ty nước ngoài có chế độ ưu đãi vẫn có tiếng là tốt hơn các công ty Việt Nam. Ấy rồi tớ lại cũng thấy mấy năm nay, mình hội nhập AFTA và APEC nữa. Mà dạo này thấy bên cạnh việc xuất khẩu cô dâu, nước mình cũng xuất khẩu nhân lực trong các ngành công nghệ nhiều lăm. Thế thì trong nước còn ai làm nhỉ. Ấy là tớ nghĩ thế. Chẳng biết khi đó thì FSoft mình thế nào nữa nhỉ?
Ấy là tớ đọc báo. Tớ thấy nhà mình đang đặt mục tiêu hướng vào thị trường Embedding của Nhật Bản, rồi lại ERP gì gì nữa. Tớ thấy cũng hay. Nhưng tớ rút kinh nghiệm ngày xưa làm về CTI (Computer Integrated Telephony), mấy cái mảng này đòi hỏi đầu tư vốn và thiết bị cũng ghê gớm lắm, hơn hẳn cái mảng làm Application như bình thường. Ấy rồi tớ lại thấy ngành dệt may của mình cũng hao hao giống. Mấy năm trước,
xuất khẩu dệt may ầm ầm, nhà mình nô nức đầu tư thiết bị, cải tiến dây chuyền sản xuất, mở rộng đầu tư và sản xuất. Và rồi đùng một cái, khách hàng ép giá, các nước nhập khẩu bỏ quota, kiện chống phá giá. Bao nhiêu mồ hôi công sức đổ đi hết. Chưa thu hồi vốn đầu tư thì đã tèo mất rùi. Ấy nên tớ nghĩ ngoài việc làm theo xu hướng của thị trường, tớ vẫn phải có võ để phòng thân. Đến ông hàng xóm lâu năm Trung Quốc của nhà mình lâu lâu buồn chân lại đá mình một cái nữa là. Thôi thì tớ cứ phải học võ phòng thân trước đã. Chả biết ngày sau thế nào nữa?
AnhLT – FSoft
Trích “Sử ký FPT 20 năm”.