Chiều chủ nhật thảnh thơi đưa V đến dòng sông Nogawa cách nhà chừng 2 phút đi bộ về hướng nam. Con sông nhỏ vừa đủ bắt một nhịp cầu mùa này đã cạn nước, chỉ còn lại vài vũng nước đọng và những hòn đá trắng bạc giữa lòng sông. Hai bên bờ (mà thực ra chẳng phải bờ mà chỉ là hai phần của lòng sông) là những bãi cỏ khô xen lẫn những bãi cỏ xanh mượt cao gần tới ngực. Trên hai ờ kè của dòng sông là hai hàng hoa đỏ làm lộ rõ dòng chảy của con sông trong buổi chiều. Khung cảnh bình yên trong không gian se lạnh, xen lẫn một vài ngọn gió. Trên cầu và hai con đường dọc bờ sông, vài đôi bạn già, năm ba đôi bạn trẻ đang ngắm cảnh trời chiều trong điệp khúc của những con sáo, cùng với tiếng quạ và tiếng cò kêu làm không gian yên tĩnh càng trở nên lãng mạn đến lạ kỳ.
Một bà cụ đang vẫy tay gọi ông cụ đến xem một con chim lạ đã làm cho V thật sự ấn tượng, nhanh chóng đưa máy ảnh chụp ngay hình ảnh này. Sợ họ hiểu nhầm, V đưa tay chào và kèm theo một nụ cười thân thiện của một người Việt. Bà cụ có vẻ hiểu ý và rất vui tươi tiếp chuyện. Vẻ thân thiện thật dễ mến của bà cụ đã làm V hồ hởi giới thiệu về mình. Bà cụ có vẻ không nghe rõ V là người Việt Nam hay người Trung Quốc nên hỏi lại, sau đó nói thêm một vài điều với dáng vẻ rất vui tươi (rất tiếc là V đã không thể hiểu) rồi hai ông bà dắt tay nhau đi.
Khung cảnh đã cuốn hút V lần theo dọc bờ sông, tất cả tràn ngập trong bầu không khí bình yên, bình yên đến mức mà hai hai con vịt và một con cá có thể bơi chung ở một đoạn sông cô lập. Hình ảnh này thật sự ấn tượng V đã nhanh chóng ghi lại tấm hình này – bên bờ một người đàn ông đang cho hai con vịt và một con cá ăn, không hiểu vì sao con vịt lại không thịt con cá!!! Đi một đoạn V lại bắt gặp một câu thanh niên đang
bắt những con cá ở nhưng vũng nước sắp cạn, cứ tưởng là anh ta bắt cá về làm gì, nào ngờ, anh ta bắt những con cá ấy thả vào những đoạn nước sâu hơn. Hành động này thật không thể nào bình luận được, chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ có thề nghĩ là mình có thể làm như vậy trên đất Việt của mình.
Sự bình yên còn mang lại nhiều điều thú vị khác, cái vẻ tất bật của người Nhật trong công việc, sự hối hả trong các ga tàu điện, sự làm việc cật lực trong giờ làm đã lùi lại, nhường chỗ cho sự bình yên, hạnh phúc, tính thẫm mỹ và sự giáo dục.
Trên con đường ven sông, một đôi vợ chồng đẩy trên xe một đứa trẻ chừng vài tháng tuổi, vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại dừng lại, chỉ chỉ xuống lòng sông, với những âm điệu của ngôn ngữ phát ra trầm trầm ấm ấm đầy hạnh phúc và yêu thương. Dưới lòng sông, một bà mẹ đang chỉ dạy cho con mình về những điều trước mắt đứa con. Chợt nhớ lại hình ảnh người thanh niên khi nãy, biết đâu ngày trước người thanh
niên này cũng được mẹ của mình chỉ dạy như thế này. Trên song chắn của bờ sông cứ khoảng một đoạn 50-10m thì lại có một bức tranh, vẽ hình con cá, con tôm giống như những bức tranh mà các em thiếu nhi ở Việt Nam thường vẽ, chỉ có điều nó được treo một cách cẩn thận với nhiều ý nghĩa.
Nhật Bản một ngày chủ nhật không thể nào quên trong tôi Sông Nogawa.
NhấtSĩ – FSoft ĐN
Trích “Sử ký FPT 20 năm”.