Trước hết, người FPT chơi thể thao quanh năm. Hết giải Xuân Hè lại đến Cup Thu Đông, giải nào cũng dài 2-3 tháng. Chỉ cần thấy 1-2 tuần im ắng là bà con lại hò nhau tổ chức cái gì đó cho vui. Thấy khách hàng ham vui là gạ thi đấu. Thấy công ty nào máu là dụ chơi luôn.
Tiếp đến, người FPT môn gì cũng chơi. Từ bóng đá, bóng chuyền, su mô, cờ vua, cờ tướng, đua xe, bơi lội, bóng rổ, kéo co, cờ lau tập trận, đá cầu, việt dã, cho đến cầu lông, bóng bàn, nhảy cao, nhảy xa, leo núi, nhảy túi, đẩy xe cút kít, chèo thuyền, bắt trạch…
Người FPT chơi không theo luật, hay đúng hơn là chơi theo luật của chính mình. Gọi là sáng tạo luật cũng đúng, vì chỉ có FPT mới dám mang luật Cờ vua Thụy Sĩ áp dụng cho bóng đá. FPT cũng sáng lập ra nhiều giải, có thể sánh với Seagames hay Tiger Cup về quy mô nhưng tên gọi thì trữ tình hơn hẳn: Giải loài Cá, loài Hoa, loài Ong, loài Chim, loài Bướm, loài Ngựa. Các giải thưởng tuy không to hơn các giải thưởng của FIFA, nhưng tên nghe rất kêu: giải Củ chuối, giải Nửa chừng xuân, giải Đầu gà, giải Đít voi…
Người FPT chơi cũng có tổ chức. Xét về thượng tầng kiến trúc, nó y hệt một quốc gia: cũng Liên đoàn bóng đá, Liên đoàn quần vợt, Liên đoàn cờ vua…, cũng có chức danh Chủ tịch, Tổng thư ký, ban này bệ kia, thậm chí cả những bản điều lệ được in ấn đẹp đẽ hẳn hoi.
Khai mạc giải của FPT bao giờ cũng hoành tráng mặc dù chất lượng giải có thể chưa cao. Những màn rước đuốc, duyệt binh đầy tính phô trương đến mức các giải tầm cỡ như V-league hay Tiger cũng không dám bắt chước. Hình ảnh anh Bùi Quang Ngọc, trong một rừng cờ hoa, uy nghi trên chiếc xe mui trần tiến vào lễ đài, hét rất to trước ba quân, đã đi vào lịch sử FPT như một nốt son hào hùng. Nói chung, mặc dù các giải thể thao của FPT chưa bán vé, nhưng nếu chúng ta bán vé xem khai mạc giải thì khối người dám bỏ tiền vào xem.
Người FPT rất máu ăn thua. Thắng thì ăn mừng, thua là kiện. Kiện thua cũng chưa chịu tâm phục khẩu phục, vẫn thề sẽ phục thù vào những giải sau.
Người FPT còn chơi thể thao trên mail đàn, nhất là môn bóng đá. Nhiều cầu thủ đá trên sân thì chẳng ra gì nhưng đá trên mail thì rất hăng, rất hùng hổ hoặc rất lắt léo. Đá trên sân có mỗi ngày Thứ 7 hoặc Chủ Nhật, nhưng đá trên mail đàn có khi suốt cả tuần. Họ bình luận, khích bác, cá cược, thách đấu, hăm dọa, vu khống, nói xiên nói xẹo, đủ các thể loại. Có những trận chiến lôi kéo hàng mấy chục người cùng tham gia. Có những cầu thủ đá trên mail hăng quá bị cắt quyền vào mạng. Thậm chí có những trận chiến căng thẳng tưởng chừng sắp nổ ra chiến tranh giữa hai bộ phận.