Mỗi sinh viên Cao đẳng thực hành FPT Mạng cá cược bóng đá đều có những kỷ niệm riêng về bạn bè, thầy cô và mái trường. Với Nguyễn Thị Ngọc – Sinh viên chuyên ngành CNTT – Ứng dụng phần mềm, điều khiến cô gái này ghi nhớ nhất chính là người mẹ hiền thứ hai, người giảng viên luôn yêu thương, chia sẻ cùng bạn buồn vui, giúp bạn ấy vượt qua những tháng ngày u buồn trong cuộc sống.
Cùng đọc bài viết đầy cảm động, khiến người đọc rơi nước mắt của Nguyễn Thị Ngọc trong cuộc thi “Poly trong tôi là…” do Cao đẳng thực hành FPT Mạng cá cược bóng đá Hà Nội tổ chức vừa qua nhé!
Đã một năm trôi qua kể từ ngày tôi được sống trong ngôi nhà chung Cao đẳng thực hành FPT Mạng cá cược bóng đá . Trong tôi giờ đây có hai ngôi nhà và có cả hai người mẹ nữa. FPT Mạng cá cược bóng đá là nơi thầy cô cho tôi hành trang kiến thức để chấp đôi cánh ước mơ. Nơi đây là ngôi nhà chung của tôi và các bạn. Nhưng với tôi, điều đặc biệt nhất, đây còn là nơi tôi có thêm người mẹ thứ 2. Tôi kể bạn nghe câu chuyện về hai người mẹ của tôi.
Bố đã bỏ mẹ con tôi ra đi mà không cần biết tới sự tồn tại của chị em tôi bé nhỏ, từ khi lớn lên tôi chưa từng biết tới tình cảm của bố thế nào. Mẹ đã làm tất cả để chị em tôi có một cuộc sống như bạn bè. Nhưng khi tôi chưa kịp làm được gì, chưa kịp nới với mẹ rằng: “Con yêu mẹ rất nhiều” thì mẹ tôi đã rời xa tôi mãi mãi. Tôi chẳng được nghe một lời mẹ căn dặn, cũng chẳng được nhìn mẹ một lần cuối. Khuôn mặt hốc hác đen sạm vì mưa nắng tảo tần. Mẹ tôi ra đi trong cô đơn lặng lẽ, không một ai bên cạnh. Đêm đó tôi chẳng thể quên được. Khi số điện thoại của mẹ gọi đến, tôi thấy thật lạ khi ai đó hỏi tôi có phải con của mẹ không. Rồi trong giây lát, tôi như chết lặng khi người đó nói với tôi rằng: “Con về đi, về ngay đi mẹ con mất rồi”. Tôi không thể nghe gì thêm nữa, nước mắt cứ rơi. Tôi không tin, không thể tin được,ai đó thật ác khi đùa mình như thế, mẹ tôi vẫn rất khỏe mạnh cơ mà. Rồi như bừng tỉnh, tôi bất chợt hét lên: “Ai đó, sao lấy số mẹ cháu gọi mà lại hỏi mẹ cháu làm gì? Cháu đi học mà, cháu không ở nhà đâu”. Tôi cứ nghĩ rằng ai đó đang hỏi mẹ tôi đâu nhưng chỉ thấy những tiếng khóc và giọng nói nghẹn ngào ở ở đầu bên kia vẳng lại: “Về đi cháu, về nhanh lên, mẹ cháu mất rồi, về đi”.
Tôi buông rơi điện thoại mà ngã gục xuống đất. Tôi chẳng thể tin được điều đó. Bất giác tôi vơ lấy điện thoại, run lẩy bẩy lắp pin vào và gọi cho chị gái. Tôi muốn hét lên: “Chị ơi chuyện gì xảy ra vậy?”, chỉ mong sao chị nói rằng không có chuyện gì. Nhưng trong tiếng mưa, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng khóc, nó như đâm vào trái tim tôi đau đớn vô cùng. Tôi lao ra ngoài vừa chạy vừa khóc gọi: “Mẹ ơi! Mẹ đợi con…“.
Cơn giông trái mùa như trút nước, tôi lao đi trong bóng đêm. Tôi không còn nghĩ được gì thêm nữa. Bạn tôi chạy theo đem cho tôi cái áo khoác và ví tiền. Tôi bắt một chiếc taxi, chẳng thể nói được gì mặc cho chú lái xe liên tục hỏi: “Cháu làm sao vậy? Cháu muốn đi đâu?” Tôi nức nở trả lời: “ Cháu muốn về với mẹ“. “Giờ này mẹ đang nơi đâu?“. Tôi lại hét lên: “Cho cháu về với mẹ đi, nhanh lên!”. Tôi thúc giục chú mà tôi chẳng thể nói địa chỉ muốn về. Cơn mưa càng lớn hơn, xe chẳng thể đi nổi vì chú không thể nhìn thấy được đường. Tôi hy vọng trong tuyệt vọng, mẹ sẽ tỉnh dậy khi tôi trở về. Tôi còn nhiều điều muốn nói với mẹ. Nhưng sao vậy, mẹ cả đời vì chúng tôi, khi ra đi cũng chỉ một mình. Không ai ở bên cạnh mẹ trong giây phút cuối cùng. Về tới nhà, tôi sẽ ôm mẹ và gọi mẹ dậy đi đừng ngủ nữa. Nhưng sao lại thế? Ông trời không cho tôi nhìn thấy mẹ một lần cuối cùng. Cách nhà chỉ 20km nữa thôi, ai đó gọi tôi hỏi: “Cháu sắp về tới nhà chưa? Nhanh đi để nhìn mẹ lần cuối!”. Thật đau đớn, tôi chẳng thể về vì cơn mưa rừng và dòng lũ siết. Xe chẳng thể đi qua, tôi ngồi trong xe mà không thể về với mẹ, không còn được ôm mẹ và nhìn mẹ lần cuối cùng nữa. Tôi cứ khóc mà trách mẹ tôi: “Sao không cho tôi nhìn mẹ lần cuối? Sao không nói với tôi điều gì? Sao bỏ lại tôi một mình trên đời này? Sao không cho tôi cơ hội chăm sóc mẹ một ngày thôi? Tại sao vậy?” Tôi đã gục ngã thật sự chưa bao giờ tôi tôi nghĩ ngày này sẽ đến.
Trong lúc đó, kỳ thi cuối kỳ sắp tới mà tôi không còn chút nghị lực nào bước tiếp. Tôi gục ngã thật sự khi mất đi tất cả. Chính cô đã cho tôi hy vọng, cho tôi nghị lực để bước tiếp. Mỗi giờ lên lớp, cô thường gọi chúng tôi bằng những biệt danh: “các tình yêu” hay “bọn quỷ”. Cô mang cho tôi sự ấm áp và yêu thương của Mẹ.
Cô không còn giảng viên đứng trên giảng đường dạy tôi những kiến thức chuyên ngành nữa. Cô đã trở thành người mẹ thứ hai của tôi từ lúc nào không biết. Tôi chia sẻ với cô những khó khăn trong cuộc sống. Cô nói với tôi rằng: “Hãy cố gắng lên, vượt qua tất cả thành công và hạnh phúc sẽ đến”. Có khi cô nói tôi đanh đá giống cô. Cô dạy tôi cách sống, cô nói với tôi rằng: “Đời người chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, hãy sống cho thật tốt”. Như vậy đấy, cô đã truyền cho tôi sự ấm áp và tình yêu như một người Mẹ. Cô giúp tôi vượt qua sự mất mát, trống vắng, những giọt nước mắt trong đêm lạnh lẽo nơi xa lạ. Tôi biết rất nhiều sinh viên FPT Mạng cá cược bóng đá vẫn thường gọi cô là mẹ. Nhưng với tôi cô thật sự là: “Người mẹ thứ hai“.
Một ngày không xa, tôi muốn ôm Mẹ và nói rằng: “Mẹ đã sinh con ra một lần nữa, một lần nữa, cho con có mẹ, con cảm ơn mẹ rất nhiều. Con sẽ cố gắng để các mẹ tự hào vì con. Cuộc đời này con sẽ không quên những lời dạy của mẹ“. Mong rằng FPT Mạng cá cược bóng đá sẽ ngày càng phát triển và thành công, trở thành ngôi nhà chung tràn ngập ấm áp và yêu thương, nơi chắp cánh cho ước mơ và hoài bão của những đứa con yêu dấu.
TÔI YÊU MẸ VÀ TÔI YÊU FPT POLYTECHNIC!