HCM68_Trần Thị Út Thương_Lớp 12A2 _ THPT Ngô Gia Tự_ Tây Ninh
12:17 22/05/2017
Tôi không biết phải gọi thanh xuân là gì cả. Cũng có thể là một cơn nắng ngày hè lấp lánh, hay một bầu trời xanh vắt phía xa kia và có thể là nhiều điều tốt đẹp hơn nữa!
Tôi không rõ đã nghe ở đâu đó một câu nói: ” Hai chuyện khó khăn nhất trong ba năm cấp 3 chính là làm quen và tạm biệt”.
Tôi thật sự quên mất vào buổi sáng đầu tiên của cấp 3 đã nói với những mảnh ghép gắn bó suốt thời trung học với tôi điều gì duy chỉ nhớ nhất nụ cười trong vắt của cậu bạn cùng bàn và má lúm đồng tiền sâu hoáy của cô bạn đứng sau tôi hai hàng ghế. Dưới cái nắng nhẹ của sáng mùa thu năm đó tôi đã tìm thấy những điều tuyệt vời nhất của thanh xuân – là A2
Chúng tôi chẳng phải là những mảnh ghép hoàn hảo nhất của nhau nhưng lại là những mảnh ghép bền chặt nhất. Chúng tôi có cãi vã, có cả tỷ tỷ những lần xung đột với nhau nhưng chưa bao giờ tách bản thân mình ra khỏi nhau cả. Và chúng tôi tin hết thảy những điều đó đã khiến tập thể chúng tôi gắn kết hơn. Tự thấy mình có cảm giác yêu thương cái nơi thứ hai được gọi là “Nhà”. Những cô, cậu bạn cùng lớp có lẽ là những chàng trai, những cô nàng xinh đẹp nhất trong lòng tôi ít nhất trong thời khắc “hiện tại”.
Sau này, khi chúng tôi đều đã trở thành những con người thành công và hạnh phúc, khi mà cấp 3 với chúng tôi chỉ còn là những tháng ngày tuyệt vời nhất của tuổi trẻ. Kể cả khi thời gian khiến những cái tên bắt đầu mờ nhạt trong kí ức, không còn nhớ nổi cô bạn cùng bàn là ai thì ít nhất nụ cười của những ngày cũ, người cũ vẫn in đậm trong từng mảng màu đậm của cuộc đời.
Lúc hồi trống trường cuối cùng được vang lên, lời tạm biệt được truyền qua từng thớ thịt, dường như nơi mỏng nhất trong trái tim tôi như bị rách toạc ra, chảy ra một dòng máu nóng. Và rồi chúng tôi rời tay nhau.
” A2, tớ có hay không nói với các cậu rằng tớ đã phải lòng các cậu ngay lần đầu gặp mặt. Các cậu biết gì không đó là tiếng sét ái tình đó… “
Các cậu chính là ” những người thương đáng yêu ” nhất tuổi trẻ của tớ!