TRONG TÔI, 12A3 LÀ…
Là nơi 44 đường thẳng đồng quy tại một và chỉ một điểm chung duy nhất.
Những ngày đầu tiên bỡ ngỡ bước vào Đông Hưng Hà, 12A3 là một cuộc đời mới, gặp bạn bè mới, thầy cô mới, môi trường học tập mới. Mọi thứ như một trang giấy trắng. Rồi sau đó, trong mắt tôi đó là nơi quy tụ của 44 nhân tài với người thầy đáng kính- thầy Phùng Chung. Chúng tôi được cùng chơi, cùng học, cùng trải qua bao niềm vui, nỗi buồn rồi tạo nên một thứ tình cảm gắn bó, bền chặt. Và bây giờ, nơi đây đã trở thành gia đình thực sự.
Người ta sẽ thường luyến tiếc khi nhắc về cấp 3 bởi có lẽ đây là khoảng thời gian duy nhất mà ta gặp được cả 7 điều: vô tư, rung động, mơ ước, hi vọng, thất vọng, nỗ lực và cuối cùng là trưởng thành. Nhưng nếu dùng tưng đó điều để nói về thước phim tuổi trẻ thì với tôi chắc là chưa đủ…Thanh xuân sẽ chẳng là gì và 7 điều kia cũng vô nghĩa nếu #A3K28ĐHH không xuất hiện. Với người khác, tập thể lớp có thể là gia đình, là tất cả những gì đẹp nhất. Còn với tôi #A3K28ĐHH không dừng ở đó, A3 kiểu như người thân thiết trong họ hàng hay như anh chị em ruột: xa thì nhớ mà gần thì lắm khi lại chảnh chọe, cãi nhau.
Một thứ gì đó đặc biệt, khó nói, khó miêu tả, nó làm tôi vui và sung sướng mỗi khi nghĩ đến, là động lực để tôi đến trường mỗi ngày, là nơi thả hồn mình theo mộng mơ của tuổi trẻ, là nơi vui buồn lẫn lộn và đương nhiên là một đại dương tri thức vô cùng rộng lớn. Lúc này, mọi thứ có trong tay chẳng có gì ngoài đám kiến thức từ sách vở bữa thuộc, bữa quên; chẳng có gì ngoài đám bạn lớn xác to đầu, nghĩ ra đủ trò phá phách chọc ghẹo; lại còn có vô số lần rủ nhau đi ăn rồi vào học muộn. Rồi những tình cảm ngô nghê, những mối quan hệ sớm nở tối tàn nhưng nhớ mãi không làm sao quên được. Những thứ có trong tay còn là một tâm hồn đầy mộng mơ, một trái tim của tuổi thanh xuân căng tràn sức sống. Không giàu có về vật chất, cũng chẳng hề cao sang, thế mà cấp 3 lại là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, vì những gì chúng ta có đều thuần khiết, trong lành và xuất phát từ trái tim!
Cuộc vui nào ắt rồi cũng tàn, rồi cũng sẽ là chia ly và đầy nước mắt. Nhưng rồi cũng sẽ có những cuộc vui mới, chỉ là dư âm sẽ vẫn còn đọng lại trong lòng mỗi người. Lớp tôi – trong những ngày tháng cuối cùng này thì hình tượng quen thuộc là những cái cắn bút, là những lúc cả lớp om xòm chỉ vì tranh luận một câu Toán, nhưng không thể thiếu là những lúc cả lớp “buôn dưa” cùng thầy giáo để xả street, là những lúc tụm năm tụm ba vào ngồi nói về những ngày đầu tiên gặp nhau. Vui thật đấy, phải không?
Hoa phượng lại nở, một mùa hạ nữa lại tới, mọi thứ trôi qua thật nhanh. Cấp 3 ơi, chúng ta sắp tạm biệt nhau rồi. Cùng nhớ nhé những người bạn của tôi.
Là 3 năm nhưng lại như một cái chớp mắt.
Là thanh xuân ngắn ngủi nhưng chẳng bao giờ quên.
“ Viết cho những người bạn của tôi… Cảm ơn vì ông trời đã cho tao được gặp chúng mày những mảnh ghép quan trọng của thanh xuân đời tao”
Đã đọc ,, và rất hay