Mãi mãi một tình yêu!
Chiều nay ngồi đọc lại “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của chú Nguyễn Nhật Ánh tự nhiên nỗi nhớ lớp mình ùa về. Nỗi nhớ những kỉ niệm ngọt ngào, những nụ cười giòn tan và bao kỉ niệm vui buồn của một thời vụng dại xâm chiếm cảm xúc.
Mồ côi mẹ từ khi lên hai, mắt lại bị tật từ nhỏ nên lên bảy tuổi tôi mới được đến trường, rồi lại nghỉ giữa chừng mất hai năm chữa bệnh. Thế nên hai mươi tuổi mà chỉ là học sinh cấp ba, cái tuổi đáng ra là của một sinh viên đại học năm hai, đôi khi cảm thấy tủi thân lắm. Thế nhưng nhờ có lớp 12A3 tuyệt vời mà tôi đã bước ra ánh sáng sống bằng niềm phấn khởi, bằng sự vui tươi, bằng tình cảm chân thành của bạn bè, thầy cô.
Tôi vào học trường Nguyễn Trường Tộ theo diện học sinh ngoại tỉnh, những khó khăn không hề nhỏ. Ngày đầu tiên chào lớp tôi cảm thấy mặc cảm, sợ hãi và những áp lực nặng nề khiến tôi không muốn đến trường. Vậy mà khi đứng trước lớp mọi thứ được rũ bỏ vì mọi người đều cười với tôi thật tươi, tất cả chào đón tôi bằng sự nồng nàn của tình bè bạn, bằng ánh mắt ấm áp của sự chia sẻ. Tất cả không để tâm tôi bị khuyết tật ở mắt, cũng không quan tâm cái hình hài xấu xí của tôi, mọi thứ cứ như giấc mơ vậy.
Gắn bó cùng nhau với bao nhiêu kỉ niệm về học tập, những lần đi ngoại khóa, những buổi tham gia công tác Đoàn – Đội, những chuyến công tác xã hội đã gắn bó mọi người lại với nhau. Dù khiếm khuyết về cơ thể nhưng tôi luôn tự tin vì có các bạn ở bên nâng đỡ, giúp tôi hết mình. Một người khuyết tật như tôi nhưng luôn cười thật tươi, cháy hết mình như người bình thường là vậy.
Nhưng cuộc đời không là mơ, đôi khi niềm vui ngắn quá, ngắn đến nỗi ta chưa được cảm nhận hết, chưa đủ thời gian để tôi dành dụm lại tất cả. Đầu học kỳ hai năm cuối cấp tôi chuyển vào Nam chữa bệnh, một sự thật mà tập thể 12A3 đều không mong đón nhận. Ngày tôi lên tàu vào Nam nắng rất đẹp, trời thật cao với những áng mây xanh biếc, tiếng chim kêu rộn ràng và những nụ cười, những cái nắm tay thật chặt, những giọt nước mắt mặn bờ môi tiễn tôi đi.
Cuối cấp rồi, dù giờ đây đang phải chống chọi với căn bệnh quái ác, phải điều trị dài ngày không được ở gần lớp mình. Nhưng trái tim tôi vẫn luôn hướng về tập thể lớp, cái bàn đầu tiên góc bên phải lớp kia vẫn luôn ấm áp dù vắng bóng Nhung – phải không mọi người?!
Không biết phía trước sẽ là khó khăn gì thì đối với tôi tuổi học trò thật sự rất đẹp, lớp 12A3 Nguyễn Trường Tộ – TP Vinh – Nghệ An là một phần không thể thiếu trong cuộc đời. Tôi yêu mọi người, tôi yêu cuộc đời…
Chiều thứ bảy, Bệnh viện Chợ Rẫy – TP Hồ Chí Minh.
Con ong nhỏ của 12A3: Mai Thị Nhung