Nguyễn Thị Thùy Linh – Trải nghiệm cuộc sống

9:37 02/11/2013

Từ nhỏ cho đến tận bây giờ – là một nữ sinh lớp 12. tôi chưa phải lo nghĩ nhiều về cuộc sống vì đang được bao bọc, chở che trong vòng  tay của bố mẹ, tiêu xài những đồng tiền mà bố mẹ vất vả làm ra. Tôi chưa ý thức được việc tiêu tiền một cách hợp lý, với ý nghĩ rằng mỗi khi cần tiền để đi liên hoan hay tụ tập bạn bè thì cứ ngửa tay xin bố mẹ mà không để ý tới nét mặt của họ.

Những năm học cấp 3, có nhiều khoản chi hơn, về những ngày lễ, về những hoạt động xã hội mà tôi biết bố mẹ không phải lúc nào cũng đáp ứng được những điều đó. Vô tình đọc báo, thấy những bạn bằng tuổi tôi có thể tự kiếm tiền bằng việc làm bán thời gian vào thời gian rảnh để phụ giúp gia đình, tôi nảy ra ý định tìm việc làm thêm để không phụ thuộc bố mẹ vào những khoản chi lặt vặt.

Đó là trải nghiệm của tôi vào đầu hè năm lớp 11, tôi tìm việc làm dành cho học sinh nhưng quá trình tìm việc không đơn giản như tôi tưởng tưởng. Tôi tìm những shop thời trang cần tuyển nhân viên nhưng chắc nhìn bản mặt ngây ngô kiểu con nít của tôi khiến họ không  thể nhận tôi vào làm với lí do “ Nhìn mặt bé còn non quá”. Nhưng cuối cùng tôi cũng tìm được 1 công việc phù hợp với khả năng của mình , đó là học hộ cho những người “Học tại chức” để lấy chứng chỉ.

…và chính tôi cũng ngạc nhiên khi lớp học toàn những người đã lập gia đình, đáng tuổi cha mẹ của tôi.

Theo trao đổi thì công việc của tôi khá đơn giản, chỉ việc mỗi ngày đến lớp học điểm danh, ghi chép bài và làm bài kiểm tra đầy đủ giúp người cần học hộ. Khóa học kéo dài hai mươi ngày và mỗi ngày tôi sẽ được người đó trả hai trăm ngàn, một khoản tiền khá rủng rỉnh đối với học sinh như tôi, tôi gật đầu đồng ý ngay. Nhưng không phải gì cũng giống như suy nghĩ của bản thân, tôi bước vào lớp trong sự ngỡ ngàng của mọi người, và chính tôi cũng ngạc nhiên khi lớp học toàn những người đã lập gia đình, đáng tuổi cha mẹ của tôi.Tôi tự tìm cho mình một chỗ ngồi phù hợp, không biết rằng lớp học này dành cho những giáo viên ở vùng sâu vùng xa muốn lấy chứng chỉ để tăng lương. May mắn là lớp học đông nên tôi đã không bị giáo viên phát hiện và hoàn thành xong khóa học một cách trọn vẹn. Mặc dù chỉ là một khóa học thay nhưng khi chia tay lớp học tôi cảm thấy rất buồn vì những cô chú ở đó rất thân thiện, hòa đồng và đã giúp đỡ một học viên nhỏ thuổi như tôi hoàn thành tốt những bài kiểm tra chuyên môn một cách dễ dàng.

Cầm trên tay khoản tiền do chính bản thân mình làm ra, tôi vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy thực sự hạnh phúc, nhưng cũng không khỏi lo lắng khi không biết mình nên sử dụng thế nào cho hợp lý. Không như những ý tưởng ban đầu, khi kiếm ra tiền thì tôi sẽ mua bết bao nhiêu là thứ, mà tôi lại thấy mình dè dặt, tính toán trong từng khoản chi tiêu hơn. Tôi đã dùng một ít trong số tiền đó để mua tặng cho mẹ tôi một chiếc lắc tay, mặc dù nó không quá lớn nhưng tôi thấy mẹ cười rất tươi và ôm tôi vào lòng , mẹ nựng yêu : ‘Con gái mẹ lớn thật rồi đấy nhỉ, chắc không cần mẹ lo nữa rồi?”. Còn số tiền còn lại, tôi để dành cho những hoạt động như đồ dùng học tập vào năm cuối cấp.

Qua mùa hè, tôi thấy mình chững chạc hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, không còn trẻ con nữa

Và khi bản thân tự tạo ra tiền mà không phụ thuộc vào bố mẹ, tôi thấy mình biết cách dùng tiền một cách hợp lý hơn, không còn tiêu xài hoang phí nữa. Qua mùa hè, tôi thấy mình chững chạc hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, không còn trẻ con nữa.

 

Đăng Kí học Fpoly 2023

1 bình luận trong “Nguyễn Thị Thùy Linh – Trải nghiệm cuộc sống

Bình Luận