Thế nào nhỉ, ước mơ của tôi ư?
Tôi có vô vàn những ước mơ, nhưng tôi đã lớn dần lên theo năm tháng, và ước mơ của tôi cũng vậy nó thay đổi như chính con người tôi!
Hồi tôi còn bé xíu, mẹ tôi đã cắt tóc cho tôi giống một ca sĩ nổi tiếng của Việt Nam- diva Mỹ Linh, từ đó tôi rất thích hát và muốn trở thành một ca sĩ nổi tiếng như cô ấy. Ước mơ ấy của tôi lớn từng ngày, tôi đã xin bố mẹ cho tôi đi học đàn, học hát. Tôi học được hai năm, nhưng việc học hành của tôi ở trên lớp khá bận rộn nên tôi đã nghỉ lớp học ấy.
Tôi – một cô bé có một chút gì đấy cũng được gọi là khéo tay, tôi mê những món đồ handmade, mê mẩn đến mức ngày nào không đụng đến chúng tôi thấy nhớ vô cùng, luôn tìm trên internet những cách hướng dẫn làm những món đồ mình thích. Tôi có tâm huyết với hoa hồng giấy rất nhiều, tôi đã làm hoa tặng bạn bè, rồi sau đấy tôi còn bán được những sản phẩm do chính mình làm ra. Đồng tiền do chính mình kiếm được thật tuyệt, tôi cũng ước mình mai sau mình sẽ có một cửa hàng hoa bán hoa giấy và hoa tươi. Hoa mang lại niềm vui, niềm đam mê đối với cuộc sống của tôi, và thế là ước mơ kinh doanh của tôi đến từ đó. Dừng lại cuộc phiêu lưu với handmade ở đây, vì tôi phải ôn thi vào lớp 10. Tôi đã đạt được điều tôi mong muốn là vào lớp chọn của trường tôi đang học. Kinh doanh lại đến với tôi một cách rất tự nhiên đó là tôi lại bắt đầu bán quần áo online. Một công việc cũng nhẹ nhàng, và tôi cũng có đủ tiền tiêu vặt mà không phải xin bố mẹ, nhưng rồi cũng kết thúc.
Lúc tôi còn học lớp 10, ước mơ thực tế nhất của tôi ở cái thời điểm ấy là sẽ cố gắng thi đỗ vào trường Đại học Kinh tế quốc dân, đáng tiếc thay là tôi học không tốt mấy môn tự nhiên và môn tiếng Anh. Lên lớp 11, tôi đã quyết định cho mình là học khối C, vì tôi yêu văn lắm, một ngày tôi có thể học 5-6 tiết văn được. Đến giờ phút này tôi vẫn thấy quyết định của tôi là đúng đắn cho dù mọi người bảo học khối C khổ. Ừ thì học khối C đấy nhưng tôi vẫn chẳng biết chọn cho mình trường nào, ngành nào để thi nữa, buồn!
Tôi thích du lịch và muốn được trải nghiệm, nhưng ngành đó khó xin việc lắm. À, tôi còn muốn trở thành một nữ công an trong bộ quân phục màu xanh yêu thương nữa, ước mơ của tôi bị dập tắt ngay bởi tiêu chuẩn tuyển sinh, vì chiều cao của tôi rất khiêm tốn và một số lí do khác…. Những người thân bên tôi, ai cũng khuyên tôi nên theo ngành sư phạm, mọi ý kiến đưa ra rất thuyết phục. Tôi nghĩ chọn nghề đó cũng rất thực tế, tôi sẽ làm một cô giáo dạy văn như cô giáo chủ nhiệm của tôi bây giờ, và cũng đúng môn tôi yêu thích. Tôi sẽ cố gắng để thi vào trường Đại học Sư phạm Hà Nội.
Đấy là ước mơ của tôi đấy, chẳng liên quan gì đến hồi bé nhỉ!!! (cười)
( chắc nhiều bạn học lớp 11, 12 cũng có những suy nghĩ giống tôi, lớn rồi cũng phải thay đổi cách suy nghĩ thôi các bạn trẻ ạ )