Với tay tắt tiếng chuông báo thức réo ầm ĩ vang khắp căn phòng nhỏ bé, mở mắt tỉnh dậy chị cùng phòng đã đi học từ lâu, tôi lù xù bước xuống từng bậc cầu thang nghe xẹt xẹt, mở một bài nhạc thật lớn và lắc lu theo giai điệu ấy là thói quen của tôi mỗi sớm. Phòng tôi hướng về phía Đông, thế nên buổi sáng lúc nào cũng chan hòa ngập nắng còn chiều thì mát lắm, tôi, cứ dậy cái là phải mở toang cánh cửa sổ, là để tận hưởng là hứng chút nắng nạp đầy bình năng lượng cho một, và những ngày rất dài….
Tôi – giảng đường và những bài tập và đi chợ rồi nấu ăn, chiều đến sau khi tan học ở trường lại lóc cóc trên chiếc xe đạp thân yêu. Khoảng thời gian mà tôi có chỉ 15 phút để dạp một quãng đường dài về phòng thay đồ và tới chỗ làm, chị cùng phòng luôn nở một nụ cười chào đón tôi vì chị biết tôi sắp thốt ra điều gì “ Chết rồi chết rồi, muộn…”.
Sinh viên năm thứ hai, với tiền chu cấp một tháng là một triệu, tôi sống vẫn đủ, nhưng vẫn muốn đi làm, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để mẹ không phải gửi tiền lên cho tôi nữa, lại muốn cho thằng em đi học thêm, để bố mẹ chỉ cần gửi nuôi một mình chị cả tôi đang học năm cuối thôi. Đối với một cô sinh viên ước muốn đó có vẻ là quá xa nhưng ước muốn mà, cứ cố để làm đi, có một mục tiêu để mà sống, để mà mỗi ngày thức dậy không phải tự hỏi hôm nay mình làm gì đây?
Công việc của tôi là phục vụ trong một quán cháo nhỏ mà sinh viên ngoại ngữ như tôi gọi với cái tên là “Cháo lòng” Store. Rửa bát. Quét nhà, bưng bê, múc cháo, băm ớt, xách rác … nói chung công việc của tôi là tất tần tật có việc gì thấy thì làm, nhớ hôm đầu tiên tôi bị la mắng vì múc cháo sai cho khách, rồi thì nhầm khách này với khách kia, lúc đó có một chú hỏi tôi rằng “bị la nhiều thế có mệt không bé?” Chẳng hiểu sao nghe câu hỏi ấy mà nước mắt tôi tự nhiên muốn trào ra… Những ngày mưa mặc áo mưa đi làm, một ngày cứ thế bắt đầu lúc 7 giờ và kết thúc là 11 giờ rưỡi, ngày nào cũng vậy cho đến khi thành thói quen…
Con gái của cô chủ quán ấy bằng tuổi tôi, xinh và sành điệu, cuộc sống của cô ấy là cả thế giới mà tôi hằng mong ước, được mua nhiều đồ, được mua xe đẹp… Nhìn lại mình, nhìn bàn tay con gái vừa to vừa thô vì phải làm việc từ bé đôi lúc cảm thấy tủi thân muốn rơi nước mắt, đôi lúc tôi khóc vì quá mệt mỏi, ngước mặt lên phân bua với ông trời rằng sao cùng là con gái mà lại khác nhau như thế…Rồi mọi chuyện cũng qua đi, đó chỉ là những lúc cảm thấy quá mệt mỏi đén nỗi thèm lấy một sự động viên… Nghĩ tới gia đình lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đi làm suốt lâu lâu mới được về nhà một lần, mẹ thịt gà cho con gái ăn, được ngủ với mẹ, thế là hạnh phúc! Nhìn cảnh mẹ chắt chiu từng đồng tiền ăn lại thấy chạnh lòng ghê gớm tự nhủ rằng phải cố mà sống cho tốt.
Đâu có ai ngoài chính mình phải tự động viên mình thôi chứ, vẫn tung tăng hằng ngày trên chiếc xe đạp ấy, tôi sống cuộc sống mà tôi chọn và dẫu có là không được lựa chọn đi nữa thì đó vẫn là cuộc sống của tôi cơ mà, tháng lương đầu tiên, bao nhiêu dự định ấp ủ tôi đành bỏ qua hết vì phải đóng tiền phòng trước một tháng, nhớ lúc nhận lương, cô chủ bảo tôi rằng cho thêm hai trăm vì làm tốt, sạch sẽ và hay đến sớm tôi vui mừng và tự hào lắm. Cầm số tiền còn lại, tôi mua cho bố mẹ tôi mỗi người được một chiếc áo, cho thằng em trai thay cái cặp đi học, và cho tôi, một cái áo thun 30 ngàn mua ở chợ đồ rẻ.
Thế nhưng cái mà tôi nghĩ tôi đã được có không đơn giản chỉ là số tiền, cái mà tôi tự hào lắm đấy là tôi đã tự biết làm ra đồng tiền bằng chính đôi bàn tay mình và biết quí trọng nó. Khi đã nhận ra rằng giá trị của những gì mình tạo ra thì sẽ không dám phung phí nữa.
Ra ngoài rồi mới biết, 19 tuổi đầu, cám ơn mẹ, cám ơn mẹ thật nhiều vì mẹ đã không bọc kín con trong một chiếc vỏ trứng hoàn hảo để con nhận ra rắng “Không có thứ gì là hoàn hảo trên thế giới này, chỉ là mình sẽ phải làm mọi thứ trở nên hoàn hảo bằng chính những nỗ lực của bản thân!”
hay….dang khen cho nhung no luc co gang cua ban. mjh…cam thay ban than con thua kem rat nhjeu