Bị đánh ghen khiến tôi luôn cẩn thận trong cuộc sống

11:27 19/09/2011

Họ la hét, chửi rủa với những lời lẽ thật kinh khủng, họ đánh tôi. Lúc đầu tôi bàng hoàng không nhận ra điều gì, tôi có cảm giác mơ màng như thể trên trời rơi xuống.

Tôi cũng có một cú sốc đầu đời nhưng nó không phải là do thi rớt đại học, cũng không phải một người thân yêu rời xa và càng không phải gia đình suy sụp về kinh tế mà nó là cú sốc về tình cảm. Đôi khi sự gây thơ, tin tưởng mù quáng vô tình tiếp tay cho cái xấu và tự làm đau chính mình. Mỗi lần nhớ về chuyện này tôi không biết trách ai, trách anh hay trách chính bản thân.

Câu chuyện bắt đầu khi tôi vừa tốt nghiệp, một cô sinh viên mới ra trường nhìn đời qua lăng kính màu hồng, tôi tình cờ quen anh qua mạng. Khởi đầu một tình bạn ở nơi không mấy gì thuận lợi qua những câu xã giao vu vơ, tôi bị hấp dẫn ngay lời mời hợp tác từ anh. Anh có sản phẩm được sản xuất thủ công khá đẹp, còn tôi có thời gian và một tý kiến thức về Internet.

Tôi chỉ việc giới thiệu sản phẩm online, rao bán trên các trang rao vặt, lập trang web giới thiệu sản phẩm, do anh không có thời gian làm những việc này nên muốn tìm người hợp tác, đó là lời lý giải của anh. Tôi sẽ có được hoa hồng chênh lệnh từ việc tìm được người mua sản phẩm đó.

Điều sai lầm đầu tiên của tôi là tính háo thắng. Tôi luôn cho mình cái quyền được suy nghĩ là mình sẽ nhanh thành công và vượt qua bạn bè cùng trang lứa. Tôi nghĩ rằng nó có thể mang lại cho tôi một hướng đi mới. Và tôi cũng cho mình cái quyền ỷ lại vào mớ kiến thức nhỏ nhoi học được ở trường. Tôi đồng ý gặp anh.

Cái bất ngờ đầu tiên khi tôi gặp anh đó là vẻ bề ngoài trông già dặn hơn tuổi mà anh giới thiệu, còn lại các thông tin về sản phẩm, catalogue đều như lời anh nói. Tôi bắt đầu mơ về kế hoạch kinh doanh của mình. Nhưng số lần anh hẹn gặp tôi ngày càng tăng lên, anh thường xuyên mời tôi đi uống café. Tôi mặc nhiên nghĩ rằng chỉ để hiểu nhau hơn và hợp tác tốt hơn trong công việc.

Nhưng sự thật thường không đơn giản như mình nghĩ. Anh bắt đầu quan tâm chăm sóc tôi cẩn thận hơn, lo lắng cho tôi mọi thứ, kể cho tôi nghe về cuộc đời gian khó của anh, về những nỗi bất hạnh của anh và về những màu hồng anh sẽ mang lại cho mái ấm của anh trong tương lai. Tôi dần bị ru ngủ trong mớ câu chuyện ấy. Tôi bắt đầu tin anh, tin rằng anh là một người có ý chí, nghị lực và có thể mang lại điều tốt cho tôi. Sau hơn ba tháng như thế, tôi nhận lời quen anh.

Có lẽ đây là một quyết định sai lầm đầu tiên trong bước đi của tôi. Tôi đã bị lạc lối do sự lựa chọn không mấy chín chắn của mình. Tôi không bao giờ ngờ rằng khi chúng tôi gồm có anh, tôi, em gái tôi và một vài người bạn cũng dãy trọ đang xem tivi thì có hai người phụ nữ xông vào phòng tôi. Mãi sau này tôi mới biết một người là vợ anh, một người là mẹ ruột của anh, còn có hai người nam nữa nhưng họ chỉ đứng bên ngoài.

Họ la hét, chửi rủa với những lời lẽ thật kinh khủng, họ đánh tôi. Lúc đầu tôi bàng hoàng không nhận ra điều gì, tôi có cảm giác mơ màng như thể trên trời rơi xuống. Tôi thường xem những đoạn phim khi nhân vật nữ bị đánh ghen thật đáng thương và thật thê thảm, không ngờ bây giờ tôi bị rơi vào tình huống trớ trêu này.

Tôi ngã quỵ vì nhận ra rằng đã bị lừa dối, tai tôi ù đi, mắt tôi lờ mờ nhìn thấy nhiều bóng người xô đẩy nhau trước mặt. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ vừa đánh mất một cái gì đó thật quý giá. Tôi không đau vì bị đánh mà tôi quằn quại đau đớn vì lòng tin vào một người mà mình lựa chọn đã bị lừa dối, một nỗi đau tột cùng không lối thoát. Họ rời khỏi nhà tôi và không quên ném trả, hăm dọa tàn hại cuộc đời của tôi. Một cô sinh viên 21 tuổi mới ra trường thì chuyện này thật khủng khiếp.

Tôi thu mình vào một góc khuất của căn phòng và chỉ biết khóc. Cả đêm đó điện thoại của tôi và em gái đầy những tin nhắn khủng bố tinh thần, sỉ nhục thậm tệ. Ngay lúc này tôi không biết phải làm gì ngoài nước mắt và tự trách bản thân mình. Khi không còn nước mắt để khóc tôi ngẩn người nhìn xa xăm vào một khoảng không vô định với hàng trăm câu hỏi tại sao.

Tại sao anh lừa dối tôi? Tại sao anh không nói sự thật với tôi trong những lần tôi dò hỏi anh? Tại sao anh lại lợi dụng lòng tin nơi tôi? Tại sao anh lại đẩy tôi vào một tình huống như thế này? Tại sao tôi ngây thơ và ngu ngốc đến thế? Tại sao Thượng đế đã gieo hạt giống yêu thương, tin tưởng lại còn gieo hạt giống của nỗi đau và sự lừa dối? Và tại sao cũng là con người với nhau mà họ lại chà đạp và đối xử tệ với tôi như vậy?

Tôi có cảm giác lọt thỏm giữa đám đông người nhà anh và giữa cái đất Sài Gòn đông người như thế này nhưng nó không có chỗ dành cho tôi. Tôi cũng được cha mẹ sinh ra, yêu thương, dạy dỗ cho ăn học đàng hoàng kia mà. Sự giằng xé giữa những cảm xúc, nỗi đau và dằn vặt chính bản mình với những câu hỏi đó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Dãy nhà trọ khu tôi ở bây giờ như địa ngục, nỗi nhục nhã này không biết lấy gì để gội rửa, người ta không cần biết tôi đúng hay sai và tôi đã làm gì. Họ thi nhau dùng những ánh mắt soi mói và xì xào những khi tôi đi qua họ. Tôi không muốn sống ở đây nữa, tôi muốn đi một nơi mà không ai biết tôi, tôi muốn chạy trốn tất cả. Tôi càng không có lý do gì để về quê vì ba mẹ mà biết sẽ là điều tệ hại nhất đối với tôi.

Tôi khóa cửa phòng thật chặt để tự gặm nhấm nỗi đau của mình. Cũng như tôi sợ họ lại tìm đến tôi, tôi sợ lời bàn tán, ánh mắt của mọi người sau lưng. Ngay lúc này tôi chợt nhớ đến một đoạn thông điệp nổi tiếng của tiểu thuyết gia, nhà soạn kịch, nhà văn người Scotland A.J.Cronin (Archibald Joseph Cronin) được tác giả Spencer Johnson trích mở đầu trong tác phẩm “Ai lấy miếng pho mát của tôi” mà tôi yêu thích:

“Cuộc đời không luôn là những hành lang thẳng tắp để ta có thể dễ dàng đi qua mà không gặp một vật cản nào. Cuộc đời thường là những mê lộ buộc ta phải tìm kiếm lối đi cho riêng mình nếu muốn băng qua nó. Đôi lúc, ta cũng bị lạc lối đi vào ngõ cụt hoặc muốn từ bỏ tất cả. Nhưng bao giờ cũng vậy, nếu chúng ta có niềm tin thì một viễn cảnh mới, một cánh cửa sẽ mở ra: có thể đó không phải là điều ta từng nghĩ hay có ý định kiếm tìm, nhưng sau cùng sẽ chứng minh rằng điều đó là tốt cho cuộc sống của chúng ta…”.

Tôi nhận ra phải đối đầu với sự thật này, tôi trốn tránh được nơi đây nhưng tâm hồn tôi liệu có trốn được không, cách tốt nhất là đối diện, dám làm dám chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Tôi cũng tự khuyên mình rằng người ta đã lừa dối, chà đạp danh dự, xúc phạm đến nhân phẩm của tôi, tại sao tôi lại dày vò chính bản thân mình.

Ngay lúc này không ai giúp được tôi ngoài bản thân, tôi đã đứng dậy và đối diện với sự thật. Tôi không để ý người ta nhìn gì, nghĩ gì về tôi. Tôi còn em gái, vì em gái đang sống với tôi, tôi còn gia đình ở quê kia mà, tôi đã làm gì được cho họ?

Cả tháng sau anh vẫn không buông tha cho tôi, anh gặp tôi cầu xin sự tha thứ, gửi mail xin lỗi, rồi lại trách móc tôi. Tôi im lặng không hề đôi co, cũng không trách lấy một lời, tôi không quan tâm và hồi đáp bất cứ điều gì từ anh vì tôi hiểu được rằng bây giờ càng đôi co, trách móc càng làm tôi đau. Lúc này im lặng là giải pháp tốt nhất cho tôi.

Tôi không cho phép lời nói, hành động của người khác ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi. Những lúc nước mắt chực trào ra, tôi chỉ kịp ngước lên rồi nuốt nó vào trong. Giọt nước mắt mằn mặn của sự hờn tủi cùng với sự se thắt và nhói đau nơi lòng ngực của tôi. Tôi không cho phép bản thân tôi khóc thêm một lần nào nữa. Vì anh không xứng đáng với những giọt nước mắt quý giá của tôi.

Nỗi ám ánh này vẫn đeo bám tôi suốt một khoảng thời gian sau đó. Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ biết sợ là gì, luôn hãnh diện với cách sống của mình, đi không bao giờ quay đầu lại, cười không bao giờ dừng bất chợt, khi ngồi dẫu có quay lưng ra cửa không bao giờ sợ người khác từ cửa bất chợt bước vào.

Nhưng những ngày tháng sau đó tôi có cảm giác sợ tất cả những điều này. Đã bao lần tôi đã vội ngoái đầu lại phía sau, đã bao lần tôi đã giật mình vì sự bất chợt của một ai đó. Tất cả những điều này là do sự lựa chọn sai lầm của tôi, chọn một ngã rẽ sai, đi vào ngõ cụt.

Giờ đây khi viết những dòng này thì tôi biết nỗi đau kia chỉ còn là quá khứ, tôi đang làm ở một công ty khá tốt. Tôi vẫn đang sống căn phòng nơi tôi ở trước đây, mọi thứ xung quanh tôi vẫn như cũ. Nhưng duy nhất có một điều thay đổi đó là suy nghĩ của tôi trở nên chín chắn hơn và tôi cũng hiểu được rằng cuộc sống của tôi giống như thông điệp mà người ta thường truyền cho nhau.

Đó là “cuộc sống giống như cầu thủ trong trận đấu bóng, hôm nay thua thì ngày mai sẽ thắng, điều quan trọng là mình có đủ dũng khí để tham gia hay không”. Có lẽ khi tôi nói ra điều này chắc không ai tin nhưng tôi lại muốn cảm ơn cú sốc này vì nó đã dạy tôi biết hai chữ đó là “cẩn thận”, cẩn thận không bao giờ là thừa trong cuộc đời này.

Tôi luôn dạy em gái tôi “không ai cho không ai bất cứ điều gì”. Do đó, khi người ta muốn cho em cái gì em phải suy nghĩ thật kỹ. Mình chỉ nhận những gì khi chính do bản thân mình tạo ra, đặc biệt tôi dạy em gái rằng: “trong tình yêu sự tin tưởng lẫn nhau là yếu tố quan trọng nhưng niềm tin đó phải dựa trên nền tảng và căn cứ vững chắc. Đừng tin một cách mù quáng vì nó sẽ làm đau chính bản thân mình”.

Dương Thị Hương

Thể lệ cuộc thi viết ‘Cú sốc đầu đời’

– Bài viết dài không quá 2.000 từ. Không hạn chế số lượng bài dự thi của một người. Độ tuổi tham dự 16-35.

– Người dự thi cam kết và hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản quyền bài dự thi của mình.

– Bài dự thi phải là tác phẩm chưa công bố trên các báo, tạp chí. VnExpress.net Ione.net được quyền biên tập các bài dự thi.

– Người dự thi gửi kèm theo bài dự thi thông tin cá nhân, bao gồm: tên, năm sinh, số chứng minh thư, địa chỉ và số điện thoại liên hệ. Những thông tin này được Ban tổ chức bảo mật.

– Ban tổ chức khuyến khích các tác giả dự thi gửi kèm ảnh của tác giả đó kèm theo bài viết.

Chương trình do VnExpress.net, Ione.netCao đẳng Thực hành FPT phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 15/8-15/11.


Đăng Kí học Fpoly 2023

Bình Luận