Bị đuổi khỏi nhà trọ vì làm phục vụ ở quán cafe

11:00 09/11/2011

Tôi bị người ta khinh rẻ khi làm một người phục vụ, bị người ta coi thường khi mình chỉ là đứa con của một gia đình nghèo khó. Và tôi bắt đầu suy nghĩ, những dòng suy nghĩ bừng cháy hoà trong nước mắt. Tôi quyết định thu dọn đồ đạc ngay trong đêm.

Tôi sinh ra trong gia đình nghèo đông con, các anh chị tôi ai cũng phải nghỉ học khi đến cấp 2. Nhà có 8 người con nên ba má không thể cho anh chị em chúng tôi học hành đến nơi đến chốn. Rời bỏ cái nắng, cái gió khắc nghiệt của đất Phan Rang, gia đình tôi tha phương cầu thực rồi trôi dạt vào Vũng Tàu khoảng năm 1992, và tôi đã lớn lên ở đó.

Cũng từ đó ba má ly dị khi tôi đang học lớp 4. Và những biến cố nghiệt ngã trong đời tôi bắt đầu từ đó cùng với sự tan nát của một gia đình. Tôi cũng không nhớ mình đã trải qua bao nhiêu cú sốc nữa. Nhưng cú sốc làm thay đổi cách nghĩ và cả cuộc sống của tôi là lúc tôi bị một người cô của bạn tôi đuổi ra khỏi nhà chỉ vì đi làm phục vụ tại một quán cafe. Tôi vẫn nhớ như in cái lần đó, đó là ngày tôi tròn 20 tuổi.

Sau khi thi đậu trung cấp tại một trường Cao đẳng ở Sài Gòn năm 2006, tôi cũng như các sĩ tử khác lên thành phố để tiến tục tìm cho mình một tương lai. Sau một năm ở cùng anh chị ngoài Thủ Đức, tôi quyết định xin ra ngoài ở vì anh chị tôi cũng nghèo. Tôi được người bạn thân xin cho ở nhờ nhà người cô bạn ấy. Thời gian đầu, bằng số tiền tôi dành dụm được từ việc đi làm thêm, tôi cũng có thể trang trải chút ít khi về ở nhờ nhà người cô ấy.

Thế rồi, tiền dành dụm cũng ít dần, học phí thì cũng sắp đến nên tôi xin phép người cô ấy cho đi phục vụ tại một quán cafe sân vườn trên đường Lê Quang Định. Lúc đầu người cô đồng ý, nhưng sau đó một tuần, bà ấy không đồng ý tôi làm phục vụ cafe khi đang ở trong nhà bà. Tôi cố thuyết phục và minh bạch cho công việc phục vụ của tôi. Tôi nghĩ, nghề nào lương thiện mà có tiền thì mình làm, mình đâu làm chuyện phạm pháp hay phi đạo đức đâu mà cô ấy cấm.

Cô nói: “Cái loại phục vụ cafe dơ bẩn như mày thì không được ở cái nhà này”. Và bà ấy đuổi tôi ra khỏi nhà trong đêm 20/5 ấy. Bà ấy còn nói: “Nhìn cái mặt mày là tao biết mày là loài người nào rồi”. Tôi đã phản ứng lại trước lời nói của cô và quyết định sẽ ra đi vào sáng ngày mai, mặc dù trong người tôi chỉ có vài nghìn đồng.

Tối hôm đó tôi đã khóc rất nhiều khi lần đầu tiên trong đời bị xúc phạm nặng nề đến như thế. Tôi bị người ta khinh rẻ khi làm một người phục vụ, bị người ta coi thường khi mình chỉ là đứa con của một gia đình nghèo khó. Và tôi bắt đầu suy nghĩ, những dòng suy nghĩ bừng cháy hoà trong nước mắt. Tôi quyết định thu dọn đồ đạc ngay trong đêm. Sáng hôm sau, tôi vẫn đến trường như mọi ngày nhưng với một tâm trạng khác.

Tôi hỏi nhỏ những đứa bạn chơi thân về chỗ ở. Không ngần ngại trước vấn đề mà tôi trình bày, bạn bè đã đồng ý cho tôi về ở ghép vì lúc đó tôi đang là lớp trưởng. Từ Bình Thạnh, tôi chuyển qua ở tại quận 4 nhưng vẫn tiếp tục làm phục vụ tại quan cafe. Dù một ngày thù lao tôi nhận được chỉ hơn 20 nghìn đồng nhưng số tiền ấy rất quý và hơn hết với tôi nghề phục vụ thật đáng trân trọng.

Vì không có những người như tôi thì làm gì để một món ăn, nước uống đến với thực khách bằng cả sự nhiệt tình, ân cần. Rồi cuộc sống của tôi cũng dần ổn định dù rằng rất thiếu thốn nếu so với các bạn khác. Kể từ đó tôi đã làm việc ở nhiều nơi với khả năng phục vụ của mình để có tiền trang trải việc học.

Tôi đã làm việc tại nhà hàng KFC, hệ thống quán của cafe Trung Nguyên, nhân viên soát vé tại cụm rạp Megastar. Bằng nỗ lực của bản thân và được sự giúp đỡ của ban chủ nhiệm Mái ấm Tre Xanh quận I, tôi đã hoàn thành chương trình đào tạo trung cấp tại trường Cao đẳng. Tôi đã tự đi xin việc, tự lo cho bản thân mình và dành dụm chút ít gửi về cho ba má.

Giờ đây tôi đã là một anh thợ điện làm việc trong một xí nghiệp nhà nước về khai thác Dầu tại Vũng Tàu với mức lương mà tôi tưởng chừng như mình đang nằm mơ trong cái đêm 20/5 ngày ấy. Với 20 nghìn đồng tiền công của một anh phục vụ bàn, bằng nỗ lực của bản thân và sự giúp đỡ của mọi người, tôi đã nhân nó lên được gần 1.000 lần.

Tôi luôn quý trọng nghề tay trái của tôi và không quên “cái đêm ấy”, cái đêm đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Đến bây giờ, tôi cũng không nghĩ ở đâu ra sức mạnh đã giúp tôi vượt qua sự nghiệt ngã của cuộc sống. Phải chăng tôi là đứa con của đất mẹ miền Trung đầy nắng và gió nhưng luôn vững vàng trước phong ba.

Lê Thái Lâm

 

Thể lệ cuộc thi viết ‘Cú sốc đầu đời’

– Bài viết dài không quá 2.000 từ. Không hạn chế số lượng bài dự thi của một người. Độ tuổi tham dự từ 16 – 35.

– Người dự thi cam kết và hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản quyền bài dự thi của mình.

– Bài dự thi phải là tác phẩm chưa công bố trên các báo, tạp chí. VnExpress.net Ione.netđược quyền biên tập các bài dự thi.

– Người dự thi gửi kèm theo bài dự thi thông tin cá nhân, bao gồm: tên, năm sinh, số chứng minh thư, địa chỉ và số điện thoại liên hệ. Những thông tin này được Ban tổ chức bảo mật.

– Ban tổ chức khuyến khích các tác giả dự thi gửi kèm ảnh của tác giả đó kèm theo bài viết.

Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và Cao đẳng Thực hành FPT phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 15/8 – 15/11.

Đăng Kí học Fpoly 2023

Bình Luận