Ở tuổi 22, tuy không phải có nhan sắc mặn mà gì nhưng tôi tự ý thức được mình trẻ trung và có chút đáng yêu. Tận dụng hết những gì mình có, tôi sống tối ngày trong tiệc tùng và những cuộc chơi đàn đúm không biết mệt. Tôi dần đánh mất mình và con người vốn có.
Cho đến bây giờ tôi cũng không thể nào quên được những tháng ngày đó, những tháng ngày tăm tối và tủi nhục không nên có trong cuộc đời tôi và nếu có tôi cũng nên quên hết. Cuộc đời từ lúc đi học, rồi tốt nghiệp đại học sau đó đi làm cũng như bao người khác, không có những nốt thăng và những nốt trầm quá lớn hay quá sức chịu đựng.
Tuy nhiên công việc văn phòng ở một cơ quan nhà nước có vẻ khá nhàm chán với một người hoạt bát như tôi, tôi luôn mong ước được bay nhảy, đi đây đi đó và có thể kiếm được những khoản thu nhập tốt hơn. Thế rồi điều gì đến cũng đến, tôi có một quyết định vội vàng đó là nghỉ việc ở cơ quan nhà nước và bắt đầu bị cuốn theo vòng xoáy của tiền bạc.
Tôi nhờ những cô bạn mới quen để tìm kiếm những mối quan hệ tốt hơn với những người thượng lưu hay những ông chủ trong ngành bất động sản, kinh doanh nhà hàng. Ở tuổi 22, tuy không phải có nhan sắc mặn mà gì nhưng tôi tự ý thức được mình trẻ trung và có chút đáng yêu. Tận dụng hết những gì mình có, tôi sống tối ngày trong tiệc tùng và những cuộc chơi đàn đúm không biết mệt.
Tôi dần đánh mất mình và con người vốn có, đã có lúc tôi chỉ nghĩ miễn sao có được nhiều tiền, có một địa vị tốt hơn thì sẽ có nhiều người tôn trọng tôi. Nhưng cuộc đời đâu đơn giản như tôi tưởng, giấc mơ nào cũng đến hồi kết thúc. Những mối quan hệ bắt đầu phức tạp và đan xen chồng chéo, tôi như con quay lạc lõng trong vòng xoáy mà không tài nào thoát ra được.
Tôi không bao giờ biết đủ và dừng lại, hơn thế nữa qua những cuộc chơi tôi còn quen biết những người sống ngoài vòng pháp luật, những tay anh chị trong giới giang hồ. Họ đối xử với nhau theo cách mà tôi cảm nhận thậm chí con vật còn không đối xử với nhau như vậy.
Trong khoảng 2 tuần gặp gỡ họ mà tôi đã chứng kiến đủ thứ trên đời, những chuyện mà tôi còn không tin vào mắt mình hay lần đầu tiên chứng kiến. Tôi bắt đầu thấy sợ, sợ bản thân mình và những gì mắt thấy tai nghe. Khi tôi có tiền người ta cũng không tôn trọng tôi mà chỉ coi tôi như những người rẻ mạt. Tôi cảm thấy bị xúc phạm khi biết điều đó.
Bất giác tôi chợt nghĩ, có phải tôi cũng là người như họ không? Từ sâu trong lương tâm tôi không bao giờ muốn mình là con người như thế. Tôi có ba mẹ và các em, tôi còn gia đình và danh dự. Ba mẹ đã hy sinh nhiều thứ cho tôi mà đứa con gái hư đốn này lại bị xoáy theo vòng xoáy cuộc đời. Tôi hối hận vì đã sống những tháng ngày vô nghĩa, đã đánh mất bản thân. Tôi khao khát muốn tìm lại mình như hồi sinh viên hồn nhiên và hạnh phúc.
Thế là một lần nữa tôi lại có một quyết định thay đổi cuộc đời mình, quyết định rời xa thành phố mà tôi đã sống và yêu mến, rời xa Đà Lạt. Tôi biết khi còn ở đây thì càng không đủ sức cưỡng lại hay tránh xa những điều mà tôi đang bị ám ảnh. Vẫn biết trốn chạy không phải là cách nhưng trong trường hợp này tôi nên đi và tìm một chút bình yên khác. Tôi cần thời gian để ổn định tâm hồn, thời gian sẽ là phương thuốc tốt nhất chữa lành những tổn thương sâu trong lòng con người sau những va vấp, khổ đau.
Cầm tấm bằng cử nhân Công nghệ thông tin tôi rời xa gia đình và ba mẹ trong niềm ân hận và nuối tiếc. Tôi chọn dừng chân tại một thành phố biển, tuy không đẹp và mộng mơ như Đà Lạt nhưng là một vùng đất mới để tôi bắt đầu cuộc sống mới, khởi đầu những mối quan hệ mới. Tôi xin việc trong một công ty kinh doanh Công nghệ thông tin và sống thanh thản, trong sáng nơi vùng biển ấm áp này. Trái tim tôi cần được sưởi ấm lại để nó có thể đập đúng nhịp như trước, trái tim tôi cần hướng đến những điều tốt đẹp để xứng đáng với cuộc sống mà cha mẹ tôi đã ban cho.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, công việc cũng đã có những chuyển biến tốt, tinh thần cũng ổn định hơn, những mối quan hệ thân ái với bạn bè và đồng nghiệp khiến tôi dần lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Giờ đây mỗi lần về thăm gia đình thì nhà cửa rôm rả những tiếng cười nói, tiếng yêu thương. Tôi thật sự thấy mình đã sống, mà sống thật ý nghĩa hơn cả cả trước đây.
Tôi đã vấp ngã nhưng tự mình đứng lên và tự mình bước tiếp. Tôi biết sâu thẳm trong một con người dù có nhiều lỗi lầm sai phạm đến đâu chăng nữa họ vẫn muốn quay lại khi còn có thể. Vậy nên mỗi người chúng ta, khi có người thân bạn bè sa ngã xin đừng xa lánh mà hãy ở bên và chỉ cho họ con đường đúng nhất. Tôi hạnh phúc khi là chính mình và nguồn sáng của tôi chính là hai tiếng gia đình.
Nguyễn Thị Thảo
Thể lệ cuộc thi viết ‘Cú sốc đầu đời’
– Bài viết dài không quá 2.000 từ. Không hạn chế số lượng bài dự thi của một người. Độ tuổi tham dự từ 16 – 35.
– Người dự thi cam kết và hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản quyền bài dự thi của mình.
– Bài dự thi phải là tác phẩm chưa công bố trên các báo, tạp chí. VnExpress.net và Ione.net được quyền biên tập các bài dự thi.
– Người dự thi gửi kèm theo bài dự thi thông tin cá nhân, bao gồm: tên, năm sinh, số chứng minh thư, địa chỉ và số điện thoại liên hệ. Những thông tin này được Ban tổ chức bảo mật.
– Ban tổ chức khuyến khích các tác giả dự thi gửi kèm ảnh của tác giả đó kèm theo bài viết.
Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và Cao đẳng Thực hành FPT phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 15/8 – 15/11.