Suýt đánh mất tương lai vì sa đà vào ăn chơi

16:47 07/11/2011

Tôi cứ thâu đêm suốt sáng cờ bạc, đá banh, nhậu nhẹt. Đúng như cái giá phải trả của cuộc đời, tôi lâm vào cảnh nợ nần rất nhiều, rồi vi phạm nội quy đơn vị, đến niên hạn xét biên chế tôi không đủ điều kiện được vào ngành, thế là tôi xuất ngũ về nhà.

Cuộc đời tôi tưởng chừng như đã kết thúc, tôi hiện giờ đã 24 tuổi, cái tuổi mà đúng ra con người ta đã trưởng thành và chín chắn, vậy mà giờ đây tôi không còn nhận ra chính tôi là ai, đang làm gì nữa.

Tôi sinh ra trong một gia đình cũng vất vả từ nhỏ, khi tôi biết chuyện đời thì lúc đó tôi chỉ mới học lớp 3, sống với mẹ vì ba tôi lúc này đã có người khác. Tôi sống trong tình thương của mẹ gần 5 năm trong lúc ba bỏ mẹ con tôi theo người khác.

Mẹ kể lúc đẻ tôi ra do khó khăn phải gửi tôi dưới quê cho mấy dì nuôi, rồi lúc tôi lên 6 tuổi mẹ đem tôi lên Biên Hòa cho đi học. Với cái nghề thợ may, mẹ tần tảo cực khổ nuôi tôi ăn học, ba tôi thì lúc này đã theo người đàn bà khác, cuộc sống 2 mẹ con cực khổ suốt 7-8 năm trời.

Ba tôi hối hận quay về với 2 mẹ con, mẹ tha thứ cho ba rồi 2 người cố gắng làm ăn nuôi tôi khôn lớn. Tôi cũng biết gia đình khó khăn nên cố gắng học thật giỏi, năm cấp 3 tôi vào được trường giỏi nhất của thành phố. Ba mẹ rất hãnh diện về tôi. Cuộc sống gia đình tôi cũng trở nên khá giả hơn nhờ công việc ba đi làm rất tốt, và mẹ tôi được đi qua nước ngoài làm cho dì.

Cứ nghĩ cuộc đời sẽ thay đổi với cả nhà và chính tôi. Rồi tôi đi học được năm đầu, bước qua tới năm lớp 11 bắt đầu ham chơi và học hành sa sút. Tới năm 12, do ham chơi nên nhà trường cấm thi tốt nghiệp, tôi đành phải học lại một năm để ôn thi. Cuối cùng tôi cũng thi đậu tốt nghiệp nhưng rớt kỳ thi đại học, ba mẹ khuyên tôi đừng buồn, tôi cũng cố gắng vượt qua.

Bước ngoặt lớn nhất cuộc đời tôi là sau khi thi rớt, tôi muốn vào ngành công an, ba mẹ đã lo đầu này đầu kia, cố gắng xin cho tôi được đi lính nghĩa vụ công an. Rồi mọi người ai cũng ủng hộ và khuyên tôi cố gắng phấn đấu để được vào biên chế. Thế là tôi hớn hở xách ba lô lên đường nhập ngũ.

4 tháng huấn luyện xong tôi được ba mẹ lo cho về thành phố công tác, gần nhà điều kiện tôi hơn rất nhiều với mấy anh em khác trong đội. Năm đầu tiên tôi công tác rất tốt vì nghĩ cố gắng để thi lại ĐH Cảnh sát, nếu không đậu cũng sẽ phấn đấu để được ở lại ngành.

Rồi chuyện gì đến phải đến, đi làm có bao nhiêu tiền, tôi không phụ giúp gia đình mà còn sa đà vào ăn chơi. Tuy chỉ là lính nghĩa vụ nhưng công việc tôi đang làm được rất nhiều người nể trọng và vật chất không thiếu thứ gì. Tôi bắt đầu sa ngã, hết nhậu nhẹt rồi cờ bạc. Lúc này tôi nghĩ hồi xưa khổ thì bây giờ hưởng thụ, tôi cứ lao đầu vào ăn chơi.

Đi làm tôi hay bỏ trực, rồi liên tục vi phạm kỷ luật tại đơn vị. Ba mẹ biết và rất buồn, khuyên tôi sửa đổi, nhưng với bản tính ỷ lại và háo thắng tôi không nghe, tôi cứ thâu đêm suốt sáng cờ bạc, đá banh, nhậu nhẹt. Đúng như cái giá phải trả của cuộc đời, tôi lâm vào cảnh nợ nần rất nhiều, rồi vi phạm nội quy đơn vị, đến niên hạn xét biên chế tôi không đủ điều kiện được vào ngành, thế là tôi xuất ngũ về nhà.

Ba năm trời đi lính giờ trở về trắng tay và đeo thêm một số nợ rất lớn. Mẹ tôi khóc rất nhiều, tôi cũng suy sụp hẳn trong lúc sự nghiệp mất đi, rồi người yêu tôi cũng ra đi. Tôi như đứng trước hố sâu. Ba mẹ khuyên tôi về đi làm lại đàng hoàng, tôi cũng nghe lời và xin việc ở một siêu thị gần nhà làm. Công việc tạm ổn, đi làm được 2 tháng tôi gặp lại những người đồng đội ngày xưa giờ đã vào biên chế.

Tôi lại buồn và suy nghĩ, ý nghĩ hụt hẫng tự ái lại đánh gục tôi lần nữa. Lại nhậu nhẹt thâu đêm, cờ bạc cho quên ngày tháng, rồi nợ cũ trả chưa xong lại gánh thêm nợ mới. Tôi giấu ba mẹ, cứ xoay đầu này đắp đầu kia, rồi khi hết khả năng chi trả người ta đến nhà đòi ba mẹ mới biết.

Vậy là tôi bế tắc, đi làm người ta cũng đòi, ở nhà người ta cũng đòi. Có lần người ta đòi nợ chửi ba mẹ tôi um sùm, hàng xóm thấy được ba mẹ rất xấu hổ, tôi không còn mặt mũi ra đường, trốn trong phòng. Đã có lúc tự nghĩ đến cái chết, sự nghiệp tôi tiêu tan, tương lai tôi tăm tối. Tôi nghĩ giờ không còn cái gì để ở lại nữa, vậy là tôi dọn quần áo ra đi.

Lúc đi tôi rất buồn, trong tay không bằng cấp, không tiền bạc, không có gì ngoài ba lô quần áo. Tôi ở nhờ nhà mấy người bạn được vài hôm, bạn bè tôi khuyên tôi trở về làm lại từ đầu nhưng tôi mặc cảm không dám về. Rồi có người bạn biết vậy đã vào nhà nhắn với ba mẹ chỗ tôi đang ở và khuyên tôi về nhà.

Ba mẹ tôi tới nơi ở, khóc rất nhiều. Ba mẹ nói người ta sao tốt bằng gia đình mình được, kêu tôi về làm lại từ đầu và ba mẹ sẽ ráng trả nợ, tha thứ cho tôi để làm lại cuộc đời. Tôi về nhà, nằm trong phòng suy nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra với tôi, như một cơn ác mộng.

Từ một đứa con ngoan, một chiến sĩ công an gương mẫu vậy mà trong lúc suy nghĩ không tới, ham chơi, tôi đã đánh mất tất cả tương lai sự nghiệp quá lớn. Đánh mất ước mơ trở thành một người chiến sĩ công an tốt, đánh mất cả người yêu, gia đình. Tôi cảm thấy sợ hãi với chính việc mình đã làm, với những gì đã gây ra cho gia đình.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, hối hận. Ba mẹ cũng cực khổ làm mới có được ngày hôm nay, vậy mà chỉ vì thiếu suy nghĩ, háo thắng, tôi đã làm mất tất cả những gì ba mẹ gây dựng cho tôi. Giờ đây, tôi đã nhận ra lỗi lầm và cố gắng làm lại từ đầu, tôi đã quỳ trước mặt ba mẹ xin tha lỗi và cho tôi được đứng lên đi lại.

Hiện giờ tôi đã xin đi làm được ở một công ty, việc làm rất tốt, và ban đêm tôi đang theo học một lớp đại học tại chức. Tôi tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng đi làm, cố gắng học xong để có việc làm tốt hơn hiện tại, để bù đắp lại cho những giọt nước mắt mà mẹ tôi đã khóc.

Tôi khuyên các bạn ai đã như tôi thì phải cố gắng nhiều hơn, và những bạn trẻ sắp đi tới ngưỡng cửa cuộc đời thì phải vững vàng hơn tôi để không phải vấp ngã như tôi, vì cú ngã rất đau và khó đứng dậy. Hãy cố gắng làm việc gì đó thật tốt và có ý nghĩa, đừng vì ỷ lại, ham chơi, đua đòi rồi lại như tôi.

Tôi đứng dậy được hôm nay là nhờ có ba mẹ, cho nên tôi sẽ không bao giờ làm ba mẹ phải khổ vì tôi thêm lần nào nữa. Hãy đứng lên sau vấp ngã và hãy đi thật vững vàng hơn trên con đường phía trước. Đừng nhìn lại sai lầm đã qua, đừng mặc cảm mà hãy cố gắng sống thật tốt để không còn mặc cảm nhé mọi người.

Huỳnh Võ Trường Duy

Thể lệ cuộc thi viết ‘Cú sốc đầu đời’

– Bài viết dài không quá 2.000 từ. Không hạn chế số lượng bài dự thi của một người. Độ tuổi tham dự từ 16 – 35.

– Người dự thi cam kết và hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản quyền bài dự thi của mình.

– Bài dự thi phải là tác phẩm chưa công bố trên các báo, tạp chí. VnExpress.net và Ione.net được quyền biên tập các bài dự thi.

– Người dự thi gửi kèm theo bài dự thi thông tin cá nhân, bao gồm: tên, năm sinh, số chứng minh thư, địa chỉ và số điện thoại liên hệ. Những thông tin này được Ban tổ chức bảo mật.

– Ban tổ chức khuyến khích các tác giả dự thi gửi kèm ảnh của tác giả đó kèm theo bài viết.

Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và Cao đẳng Thực hành FPT phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 15/8 – 15/11.

Đăng Kí học Fpoly 2023

Bình Luận