Tôi nhìn lại mình, tôi chỉ trượt đại học thôi mà, có gì to tát quá đâu. Tôi tự an ủi mình như thế, đại học không là con người duy nhất để dẫn đến thành công. Tôi bắt đầu vạch kế hoạch tương lai cho mình, tôi sẽ xét nguyện vọng hai vào một trường cao đẳng.
Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, ba mẹ ngày đêm cực nhọc với ruộng đồng vẫn không đủ ăn. Họ phải làm đủ thứ nghề để kiếm sống nuôi 4 đứa con ăn học, từ phụ hồ, cấy thuê cho đến đi đồng nát. Luôn sống trong hoàn cảnh thiếu thốn nhưng anh em tôi bảo ban, cùng nhau yêu thương để vượt lên tất cả. Chúng tôi hạnh phúc khi được sống trong một gia đình luôn đầy ắp tiếng cười.
Ba mẹ tôi tuy ở nông thôn nhưng đã sớm giác ngộ được cái nghèo, cái đói, ba mẹ chăm lo việc học cho các con lên hàng đầu. Trong khi con nhà người ta phải làm quần quật để kiếm miếng ăn thì anh chị em tôi được ba mẹ ưu tiên cho học. Nhờ sự quan tâm ấy nên 4 anh chị em học rất tốt, năm nào anh chị em tôi cũng mang về những tấm giấy khen quý giá.
Sống trong môi trường tốt cộng với tôi may mắn được học những thầy cô tâm huyết nên sức học của tôi khá lên từng ngày. Lên cấp hai tôi đã ý thức được việc học và nuôi dưỡng ước mơ sau này cho mình. Chẳng năm nào tôi rớt trong kỳ thi học sinh giỏi của trường, của huyện cả, năm nào tôi cũng đỗ mấy môn. Mỗi khi thầy cô lựa chọn học sinh để chọn đội tuyển tôi luôn có trong danh sách.
Tôi viết chữ rất đẹp lại ngoan ngoãn nên được thầy yêu bạn mến. Tôi may mắn được học thầy Minh, thầy là một tấm gương để những đám học trò nghèo như chúng tôi noi theo. Gia đình thầy rất nghèo, có thể nói là nghèo nhất làng, thế mà bằng sự cố gắng tột bậc thầy đã thi đỗ đại học và đi dạy như ngày hôm nay.
Tôi là hình mẫu lý tưởng cho các phụ huynh đưa ra để so sánh con cái của họ. Đi đâu tôi cũng sướng rân người lên khi được mọi người khen và kính nể. Tôi quen được khen tụng và hình như không có một vết xước nào trong mắt mọi người.
Tôi chưa bao giờ thất bại một công việc gì, bạn bè kêu “sao cuộc đời ưu ái với tôi như vậy, sao con đường tôi đi không có một chút cản trở nào”. Tôi nghĩ tất cả đó là do mình cố gắng nỗ lực vượt qua cộng thêm một chút may mắn nữa. Có lẽ cuộc đời tôi là một màu hồng khi những kỳ thi tôi đều vượt qua ngon lành.
Tôi còn tham gia viết bài cho mấy tờ báo thiếu nhi. Bài tôi được đăng báo thường xuyên, rồi còn vinh dự được tòa soạn chọn ra một trong những phóng viên nhỏ xuất sắc nhất để tham dự trại hè của báo tổ chức, tiếng tăm của tôi lan khắp xã.
Tôi tự tin bước vào phổ thông với lớp chọn của trường. Ba năm cấp ba cũng nhanh chóng trôi qua, tôi đăng ký thi đại học ngành tài chính ngân hàng. Động lực vào đại học trong tôi lại càng thôi thúc khi lần lượt anh chị tôi đều bước vào giảng đường đại học danh tiếng. Tôi thầm nghĩ rồi một ngày tôi cũng sẽ giống như anh chị tôi thôi. Tôi sẽ khoác trên mình hai chữ sinh viên.
Bước ra khỏi phòng thi của kỳ thi đại học, tôi mỉm cười với một nụ cười thật tươi vì bài làm của tôi không đến nỗi tệ. Tôi chờ đợi ngày công bố kết quả thi. Một buổi chiều cuối tháng 7 khi tôi đang cắt cỏ thì bỗng có chuông điện thoại của đứa bạn thân. Trước khi nói kết quả thi cho tôi nó bảo tôi phải thật bình tĩnh, kết quả là tôi đã rớt đại học.
Tai tôi ù đi, nhưng vẫn kịp hỏi lại đứa bạn thân xem nó có xem nhầm tên tôi với ai không. Thật không tin nổi vào tai mình, tôi thả rổ cỏ phóng xe chạy ù ra quán net. Đường từ nhà tôi xuống thị trấn hơn 10 km nhưng tôi đạp xe như bay, không thấy mệt. Tôi vào mạng gõ tên mình và xem điểm chuẩn. Trước mắt tôi là một màu đen u tối, tôi trượt, đó là sự thật. Tôi thất thểu bước ra quán net suýt nữa thì quên cả xe đạp.
Đến giờ ăn mẹ gọi tôi ra nhưng tôi biện lý do mệt không ra, tôi sợ đối mặt với ba mẹ. Rồi ba mẹ cũng biết chuyện tôi rớt đại học, ba mẹ bắt đầu la mắng tôi, nào là phụ công ba mẹ nuôi nấng, nào là bảo vì tôi mà ba mẹ mất mặt với bạn bè hàng xóm. Ba mẹ lại so sánh tôi với anh chị, với những đứa có học lực thấp hơn tôi mà ngang nhiên đỗ đại học, còn tôi thì…
Hằng ngày tôi phải chịu những áp lực từ gia đình, bạn bè. Tôi đau đớn, tủi nhục khi biết tình cảm gia đình mà họ dành cho tôi không còn được như xưa nữa. Tôi căm ghét họ. Những cú điện thoại đến hỏi thăm tôi không dám nghe, tôi ước giá như trước kia tôi là một học sinh bình thường, tôi đừng quá hoàn hảo, đừng đạt danh hiệu học sinh giỏi này nọ.
Giá như tôi từng một vài lần thất bại nào đó để bây giờ tôi đỡ hụt hẫng. Tôi như rơi xuống vực thẳm. Ngước nhìn những tấm giấy khen, bằng chứng nhận sao giờ đây tôi thấy chúng vô nghĩa quá. Tôi muốn đốt bỏ chúng hết, để quên đi một thời huy hoàng, hoành tráng, đi đâu cũng được ngưỡng mộ.
Từ một đứa suốt ngày vui đùa tôi giờ đây chẳng muốn nói chuyện với ai. Tôi tự thu mình vào cái vỏ ốc, tôi như kẻ mất trí, làm cái gì cũng hậu đậu, không còn những lời sẻ chia thật lòng với bạn bè hay chính với gia đình của mình. Tôi sợ phải giáp mặt với mọi người.
Tôi cứ như vậy cho đến một ngày lang thang vào mạng và biết đến những tấm gương vượt khó, đọc những câu chuyện của họ. Tôi nhận ra rằng tôi chỉ trượt đại học thôi, tôi còn may mắn hơn nhiều người. Tôi biết có những bạn còn rất nhỏ tuổi đã phải mồ côi cả bố lẫn mẹ trong một lần tránh mưa bão. Tôi biết có rất nhiều tấm gương vượt khó, vượt qua những cú sốc tưởng chừng chỉ có trong giấc mơ để vươn lên và thành đạt.
Tôi nhìn lại mình, tôi chỉ trượt đại học thôi mà, có gì to tát quá đâu. Tôi tự an ủi mình như thế, đại học không là con người duy nhất để dẫn đến thành công. Tôi bắt đầu vạch kế hoạch tương lai cho mình, tôi sẽ xét nguyện vọng hai vào một trường cao đẳng.
Tôi trở lại yêu đời như thuở ban đầu, bắt đầu nói chuyện với mọi người và nói lên kế hoạch sắp tới, thuyết phục ba mẹ. Ba mẹ cũng dần dần không la mắng tôi nữa, tôi không còn cảm thấy ghét họ.
Cú sốc trượt đại học đó là vấp ngã đầu đời mà tôi đã vượt qua, tôi đã trưởng thành hơn từ cú sốc ấy. Tôi đã chiêm nghiệm ra một điều rằng cuộc đời đâu chỉ có màu hồng mà còn những gam màu khác nữa, như thế thì cuộc sống mới thú vị. Cuộc sống không bao giờ là bế tắc thực sự hay có khái niệm mất tất cả một khi bạn còn có niềm tin.
Cao Văn Quyền
Thể lệ cuộc thi viết ‘Cú sốc đầu đời’
– Bài viết dài không quá 2.000 từ. Không hạn chế số lượng bài dự thi của một người. Độ tuổi tham dự từ 16 – 35.
– Người dự thi cam kết và hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản quyền bài dự thi của mình.
– Bài dự thi phải là tác phẩm chưa công bố trên các báo, tạp chí. VnExpress.net và Ione.net được quyền biên tập các bài dự thi.
– Người dự thi gửi kèm theo bài dự thi thông tin cá nhân, bao gồm: tên, năm sinh, số chứng minh thư, địa chỉ và số điện thoại liên hệ. Những thông tin này được Ban tổ chức bảo mật.
– Ban tổ chức khuyến khích các tác giả dự thi gửi kèm ảnh của tác giả đó kèm theo bài viết.
Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và Cao đẳng Thực hành FPT phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 15/8 – 15/11.
trượt đại học? phải, đó chẳng phải là một điều gì to tát cả!
ngày hôm nay tôi đã hoàn thành xong kì thi đại học lần một, khối a, với một kết quả không như mong đợi. kết thúc ngày thi đầu tiên với 2 môn toán và lí không hề suôn sẻ, lại cộng thêm áp lực từ những khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, hài lòng của những bạn thí sinh xung quanh khi họ rất hài lòng về bài làm của mình, nỗi lo lắng trong lòng tôi lại càng dâng cao hơn, và tôi lại càng thêm khẳng định: có lẽ mình đã trượt. Ngày thi thứ 2 là cả một vấn đề đối với tôi, tôi đã rất muốn bỏ cuộc, nhưng sự nỗ lực cố gắng, sự kì vọng của cha mẹ, niềm kiêu hãnh của bản thân đã không cho tôi làm thế, tôi đã cố gắng ổn định lại tinh thần và hoàn thành nốt môn thi cuối. Giờ đây tôi cũng chẳng biết rằng mọi thứ sẽ đi đến đâu, có lẽ là tôi trượt, nhưng vậy thì sao chứ? Dù sao mọi thứ cũng đã qua rồi, tôi sẽ không bao giờ hối hận về những gì mình đã làm. Hãy nghĩ rằng chúng ta đã chấp nhận đánh mất đi một thứ gì đó để đổi lại những điều tốt đẹp hơn!