Tiến sĩ điện tử hạt nhân Phạm Tuấn Phan quyết định rời bỏ vị trí Service Chief ở Liên hợp quốc để tiếp nhận vai trò Phó Giám đốc Trung tâm Phần mềm Chính phủ của FSS, chấp nhận thu nhập nhỏ hơn cả chục lần thu nhập ở trời Tây. Điều gì ở FPT lôi cuốn vị tiến sĩ này đến thế?
“Ngày ấy, khi Việt Nam còn chiến tranh và chúng tôi phải sống trong cảnh sơ tán. Tôi học cùng lớp với anh trai của Trương Gia Bình và đôi lần cũng đến thăm gia đình Bình. Một lần, Bình (khi đó hình như đang học lớp 6) cùng cha vượt mấy mươi km đường đất lên thăm anh trai. Giữa đường, thấy tôi đang lếch thếch đi bộ về nhà, Bình chạy ra, nhường xe cho tôi và bảo sẽ tự thu xếp về sau. Cho đến giờ tôi vẫn cảm thấy xúc động và nhớ rất rõ hình ảnh cậu bé Bình lóc chóc hôm đó” .
“Rồi cuộc sống cuốn đi cho đến khi lần đầu tiên chạm tay vào chiếc máy tính Apple rởm mang về từ Hongkong, tôi đã chết mê chết mệt và quyết tâm phải chinh phục thế giới vi tính ấy. Tôi đã ra đi. Cho tới 30 năm sau, tôi quyết trở lại Việt Nam. Tuổi tác phần nào đã khiến cho đam mê làm giàu không còn cháy bỏng trong tôi. Nhưng lối tư duy quen thuộc cùng với niềm yêu thích công nghệ đã giúp một người xa lạ và không trẻ như tôi hoà nhập dễ dàng với các bạn trẻ FPT. Nhìn các bạn miệt mài vùi đầu vào dự án, tôi thấy lửa nhiệt tình trong tôi vẫn còn đượm lắm. Và tôi đã nộp hồ sơ vào FSS. Ngay ngày hôm sau, tôi được đón bằng ô tô đến phỏng vấn. Nó khiến tôi cảm thấy mình được đón nhận như trở về nhà”.
Lời bàn:
Chưa hẳn là chiếc ô tô hôm nay mà chính là chiếc xe đạp cũ kỹ ngày xưa đã đưa anh về với FPT. Cuộc sống đã khấm khá và đầy đủ hơn xưa nhiều, âu cũng khiến người ta mừng. Nhưng đáng quý thay vì cuộc sống có đi lên mà bản chất vẫn vẹn nguyên như thế, vẫn gần gũi và ấm áp tình người xiết bao.
Tocuohwdn! That’s a really cool way of putting it!
you can win