Cậu bé mồ côi Sùng A Di đứng lặng nhìn theo bóng năm cán bộ người Kinh xa dần. Cậu không biết họ là ai, chỉ nghe loáng thoáng cái gì đó như “ép pê tê”… Nhưng cậu và tất cả người Mông ở bản Pu Vai biết rằng, họ sẽ không bao giờ quên tấm lòng của những người Kinh đã đến với họ trong lúc tang thương, đổ nát.
Người Mông sống heo hút trên núi cao. Cuộc sống ở đây tối tăm, tưởng như không thể tối tăm hơn. Vậy mà ông Trời vẫn không thương. Cơn lũ quét đã cuốn đi tất cả. Những đứa bé mất cha, những người mẹ mất con, những người vợ mất chồng… Cơn lũ cũng cuốn đi hết nhà cửa ruộng nương. Người chết thì chết rồi, người sống cũng không còn đường mà sống…
Miếng khi đói bằng gói khi no. Những món quà tình nghĩa của FPT chưa làm cho người Mông hết nghèo, nhưng đã giúp họ vượt qua cơn hoạn nạn. Và quan trọng hơn, người Mông cảm thấy cuộc sống vốn khó khăn lạnh lẽo trước kia, nay đã được sưởi ấm rất nhiều nhờ tình thương yêu của con người.
Lời bàn:
Năm cán bộ FIS đã mang tấm lòng của tập thể FPT đến Trạm Tấu – Yên Bái sưởi ấm cho những người Mông bất hạnh. Họ không còn nhớ những gian khổ phải trải qua khi vượt đèo leo dốc. Họ chỉ còn nhớ ánh mắt bơ vơ của đám trẻ mồ côi đã ánh lên như thế nào trong một khoảnh khắc kỳ diệu. Họ còn thấy mình sung sướng hơn cả những người được nhận quà. Đúng như người ta thường nói: “Hạnh phúc nhất là mang lại hạnh phúc cho người khác”.