“Ngày vui đã xa dần đã xa rồi đó, và giây phút tạm biệt với bạn hiền…”.
Tôi vốn không phải là một thằng giỏi văn chương viết lách, nhưng khi nghe lời bài hát này tôi không thể cầm lòng được nữa, quyết định cầm bút viết vài dòng cho em, người bạn nhỏ, người đồng nghiệp của chúng tôi – LinhDK – như một tạm biệt dành cho em.
Nhớ lại ngày đầu Linh mới vào công ty, hôm đó tôi đang lúi húi trên máy tính thì một chú đi vào chào rất to: “Em chào các anh chị ạ, em là Khánh Linh”. Ái già, tên kêu nhỉ, lính mới hả, tôi gật đầu và ngước lên và tranh thủ đánh giá: Oa… chú này nhìn cao to quá nhỉ, ăn mặc thì rất tây và khá… đẹp nữa, nhưng mặt thì non quá không hiểu có làm cán bộ kinh doanh được? Sao sếp lại tuyển thằng này nhỉ, nhìn dáng công tử thế này làm sao chịu nổi mấy bà đại lý quái thai không. nhưng rồi qua thời gian ngắn làm việc cùng nó, tôi hiểu là mình đã lầm. Linh đã hòa nhập rất nhanh vào vòng quay của công việc kinh doanh, cứ nhìn cách nó “cầy” doanh số thì biết, nó nhặt nhạnh tất cả đại lý nào có thể bán được, thượng vàng hạ cám từ một vài máy cho đến vài chục máy, có những khách hàng anh em sale thấy rất nản thì nó vẫn hùng hục “cầy cuốc”. Nó bán hàng bất kể lúc nào, thậm chí đang đi chơi với người yêu cũng tranh thủ cài cắm vài tin nhắn với đại lý để… show hàng.
Những khi buôn bán vào mùa “tháng ba ngày tám” doanh số đói kém, anh em trong trung tâm ai cũng căng thẳng nhìn nhau lắc đầu, nó xuất hiện. Cứ đến công ty nó lại chào buổi sáng bằng cách bật đôi loa 3.0 lên và rống lên mấy bài hành khúc kiểu như “Thời thanh niên sôi nổi” hoặc “Đường đến đỉnh vinh quang”… Thực sự nó đã truyền lửa cho “mấy con La già” chúng tôi tiếp tục cuộc chiến đấu với doanh số, công nợ… Linh có tài nhồi nhét hàng cho đại lý, có đợt ngày cuối chạy doanh số quý, nó một mình phi xuống đại lý dưới Hà Tây, đang đi đường thì đại lý biết và gọi điện bảo nó với giọng van vỉ: “Chị xin mày, mày đừng xuống nhà chị nữa, chị sợ lắm rồi…” sau đó tắt máy và… trốn mất. Thế mà chiều
về công ty nó vẫn quất đủ cho đại lý một đơn vài trăm máy mới tài chứ.
Trong cuộc sống, nó là người rất sôi nổi. Các hoạt động phong trào trong phòng và công ty nó đều tham gia tuốt tuột (sau này tôi mới biết có thể là vì mấy điểm checkpoin), và nó đặc biệt có năng khiếu trong mấy vụ tổ chức ăn uống, hát hò. Có dạo cứ buổi trưa nó xung phong gọi cơm, tới từng bàn hỏi mọi người xem hôm nay ăn món gì, cứ hôm nào thấy nó nhăn nhó là chắc chắn có vài suất vô chủ, thiệt hại mấy chục K, có lẽ vì thế mà sau này Linh không dám gọi cơm hộ nữa.
Bên trong cái tính nhiệt tình sôi nổi, cái miệng lúc nào cũng toe toét là một con người sống rất tình cảm. Nó có thể tâm sự hết các chuyện riêng tư từ gia đình đến chuyện bỏ người yêu cho… cả phòng nghe. Hôm nó quyết định xin nghỉ, nó buồn lắm, cả ngày chỉ ngồi lẩn thẩn nhìn anh em. Chúng tôi, không ai dám nói gì vì sợ càng làm nó buồn thêm, tâm trạng ai cũng thấy bàng hoàng và tiếc nuối.
Tạm biệt Linh, tạm biệt người bạn, người đồng nghiệp thân thiết, có thể mỗi sáng đến công ty không còn thấy cái dáng cồng kềnh của em. Thiếu em, FSA sẽ như cái cây thiếu một chồi khỏe mạnh, nhưng chúng tôi biết cái chồi đó cần một vùng đất thích hợp để phát triển và dù có thể nào thì cái chồi vẫn luôn nhớ về nơi đã ươm ra mình. Mọi người sẽ luôn dõi theo từng bước chân và mỉm cười với những thành công của em, cầu chúc cho em luôn hạnh phúc.
Nguyễn Tuấn Anh – FSA
Trích “Sử ký FPT 20 năm”.