“Phạm Thị Minh Tâm – Cá nhân xuất sắc của Tổng hội FPT”. Khi tiếng MC Đinh Tiến Dũng oang oang trên sân khấu, Tâm còn đang mướt mồ hôi với đống bằng khen ngồn ngộn ở cánh gà. Vừa làm MC lại kiêm luôn công tác tổ chức sự kiện, Tâm cứ tất tả ổn định tổ chức lẫn sắp xếp chương trình. Cũng chỉ kịp nhận vội hoa và bằng khen của Lãnh đạo, cô lại lập tức quay trở về vị trí, chuẩn bị tinh thần cho tiết mục văn nghệ tiếp theo, đảm bảo chương trình không bị gián đoạn. Pháo bông nổ và pháo tay chúc mừng các cá nhân tiêu biểu. Không ai để ý đến sự thiếu vắng gương mặt Tâm trong bức ảnh chụp kỷ niệm tôn vinh những cá nhân xuất sắc trên sân khấu năm ấy.
Trong ngày vui tổng kết, trong ngày hội cuối năm, người ta thư thả, thong dong đến dự lễ hội, thì từ 6h sáng đã thấy Tâm tất bật chạy ngược, chạy xuôi để lo sân khấu, lo buổi tổng kết được diễn ra xuôi chèo, mát mái. Trăm thứ bà rằn đến tay Tâm, từ việc chạy hết nhà thi đấu này qua nhà thi đấu khác để đặt được chỗ ưng ý, đến từng chai nước phục vụ mọi người.
Cũng cá nhân xuất sắc như ai, lẽ ra Tâm phải được nhập chiếu trên để dân tình tôn vinh đặc biệt nhưng vẫn thấy Tâm miệt mài giữa các mâm cỗ, các chiếu ăn để lo cho mọi người không thiếu thức gì. Chẳng ai để ý trong bữa tiệc mừng một năm thắng lợi, cô chưa kịp bỏ chút gì vào bụng. Cô vẫn chạy từ bếp ra các mâm cỗ chỉ vì người FPT đã quá quen: “Tâm ơi, cho anh một đôi đũa”, “Tâm ơi, thiếu cái thìa múc canh”, “Tâm ơi, Tâm ơi”…
Tâm cũng đã quá quen với việc phục vụ mọi người. Hội làng cứ xôm tụ, cứ đông vui là hạnh phúc lắm rồi. Tàn tiệc, người ta lại kéo nhau ra quán ăn mừng thêm. Cuối năm mà, có bao nhiêu lý do để người ta tổng kết, để người ta ăn mừng cá nhân xuất sắc, để người ta gấp rút về nhà chuẩn bị tết nhất. Chẳng mấy chốc mà sân không còn bóng người. Vẫn thấy Tâm lụi cụi cuộn chiếu, thu dọn phông màn, hậu trường. Bóng cô bé nhỏ, hun hút, tất tả trong chiều cuối năm.
Sáng hôm sau, Tâm đến cơ quan, rồi tự nhiên nước mắt rưng rưng. Gặng hỏi Tâm, mới biết. Cuối năm, kế toán đã khóa sạch sổ sách, trong khi còn nhiều công nợ phải trả cho nhà hàng phục vụ Lễ tổng kết. Hóa ra, cả tối qua, Tâm không đến ăn mừng cá nhân xuất sắc với Tổng hội được vì chạy công nợ để kịp trả cho người ta trước khi nghỉ Tết. Vẫn thiếu gần 50 triệu, tủi thân quá, tự nhiên nước mắt Tâm chảy tràn ra.
Anh Hải vội chạy về nhà, nhờ vợ tất tả ngược xuôi gom tiền mang tới. Nụ cười lại rạng lên trên khuôn mặt còn chưa hết những ngân ngấn nước mắt của Tâm. Tâm lại tất tả thanh toán nốt cho người ta. 29 Tết rồi. Năm nay Tết không có 30.
Lời bàn:
Trong những dịp tổng kết, lễ Tết, ít ai để ý vẫn còn những người đang tất tả ngược xuôi để cho ngày vui được thật trọn vẹn. Có những hy sinh vất vả ít nhiều đã được đánh giá như trường hợp của Tâm. Nhưng còn bao nhiêu cán bộ triển khai đang lặn lội khắp mọi ngả đường đất nước, bao nhiêu cán bộ hỗ trợ kỹ thuật đang thường trực 24/24 vì sự tin cậy của khách hàng, bao nhiêu lập trình viên đang gồng mình cho dự án chạy kịp tiến độ, và biết bao sự hy sinh thầm lặng khác mà ít ai biết, ít ai hay?