Lại một năm nữa họ không được tham dự Lễ tổng kết cuối năm.
Trong khi các đồng nghiệp được tặng những tấm huy chương đúc bằng vàng mười, thì họ vẫn ở rất xa Thành phố. Trong khi các đồng nghiệp khui sâm banh nổ vang trời thì bên tai họ chỉ là tiếng sấm ì ầm. Trong khi mọi người nâng ly, bia rượu ngập bàn thì xung quanh họ bốn bề nước trắng xóa.
Đức khom khom người, nước mắt chảy ra giàn giụa vì hơn một tiếng đồng hồ chui vào ống thông hơi đun nước bằng giấy báo để chan với mì gói.
Đêm, trời đen kịt và nước mênh mông. “Tao muốn về nhà, tao muốn về nhà…”. Duy đột nhiên bật dậy đứng lên, đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm rồi đi tìm nước uống. Sơn mệt mỏi, hé mắt dõi theo từng bước thằng bạn. Tìm hoài không có nước uống, nó đành về chỗ nằm ngủ thiếp đi. Trời lại bắt đầu mưa. Trong giấc ngủ không tròn, nửa đêm, nó ngồi dậy, rờ mặt thằng bạn:
– Ai vậy?
– Tao chứ ai.
– Út đâu rồi?
– Út đi với ông Địa rồi.
Trong giấc mơ của Duy có cái trắng xóa của bốn bề vùng lũ, có chiếc xuồng chênh chao, nhỏ nhoi bị xô dạt trước mỗi vạt nước lớn; Vẫn vẹn nguyên cảm giác thót tim, xanh mặt khi chân vịt của chiếc xuồng bị kẹt hồi chiều mà chẳng ai biết bơi; Những vạt gió hất văng nước vào mặt bỏng rát. Chỉ lo đám máy móc trên xuồng không chịu nổi nước bị ngấm ẩm. Đến giờ, quần áo trên người vẫn chưa kịp khô.
Nhớ nhà. Năm ngày toàn mì gói và khoai luộc. Năm đứa chỉ có một manh chiếu, một cái chăn và chẳng màn mùng. Mùi gỗ mục và mùi vỏ cây úa bủa vây. Gần sáng, mưa lớn, cả đội lồm cồm trở dậy che chắn cẩn thận lại cho đám máy móc. Mai bắt đầu chạy thử hệ thống triển khai vùng lũ. Tết ta không biết có kịp về?
Lời bàn:
Dân triển khai là dân phải mang máy tính đến cho người dùng khắp miền đất nước, cài đặt và hướng dẫn vận hành. Câu chuyện trên của các nhân viên Công ty hệ thống thông tin trong mùa lụt khủng khiếp năm 1999. Dân triển khai cứ đều đặn đến rồi đều đặn đi miệt mài như chiếc kim đồng hồ tích tắc, tích tắc. Họ như sống trong một câu thơ “không ai nhớ mặt đặt tên, nhưng họ đã làm ra đất nước”.