Trong nhiều năm, cổ phiếu FPT vẫn đóng kín với bên ngoài, nên thiên hạ không biết người FPT giầu nghèo thế nào. Nhưng chỉ sau 1 tháng cổ phiếu FPT xuất hiện ở thị trường OTC, dân tình đã thực sự xôn xao: chỉ tính giá trị cổ phiếu trên sổ, ở FPT đã có không ít hơn 70 triệu phú!
Những con người thành đạt hôm nay, mười mấy năm trước đây chỉ có hai bàn tay trắng. Trong nhóm khởi nghiệp, khá giả nhất là anh Lê Quang Tiến – người duy nhất trong nhóm có xe máy. Các anh Trương Gia Bình, Nguyễn Thành Nam, Bùi Quang Ngọc, Lê Thế Hùng nhiều năm sau đó vẫn còn đi xe đạp. Anh Đỗ Cao Bảo bắt đầu sự nghiệp với chiếc ba lô con cóc, bên trong có mấy bộ quân phục sờn rách…
Nhưng gian khó chính là ông thầy giỏi nhất. Ông thầy này dạy chúng ta biết chịu đựng gian khổ, biết tiết kiệm, không sợ đói sợ rét, không lùi bước trước khó khăn, luôn khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn… Và chính điều cuối cùng này đã trở thành kim chỉ nam cho các thế hệ FPT, khi anh Trương Gia Bình đã khắc ghi nó vào Tầm nhìn của Công ty, “Mong muốn mang lại cho mỗi thành viên điều kiện phát triển tốt nhất về tài năng, một cuộc sống đầy đủ về vật chất, phong phú về tinh thần”.
Trong nhiều năm, FPT đã không chọn con đường “Thành đạt cho một vài cá nhân”, mà kiên định xây dựng “Môi trường thành công cho nhiều người”. Con đường sau dài hơn, gian khổ hơn. Có lúc, nhìn một số ông chủ trở nên giầu có một cách nhanh chóng, nhiều người không khỏi dao động. Nhưng tình động đội keo sơn đã giúp chúng ta bên nhau với một tâm nguyện “cùng thành đạt”.
Ngày nay, chúng ta có quyền tự hào: Những ông chủ của một số doanh nghiệp lớn có thể rất giầu, giầu hơn mỗi chúng ta, nhưng chắc chắn ở Việt Nam, không công ty nào có nhiều người thành đạt như FPT.
Lời bàn:
Sau cổ phần hóa, chúng ta đã trở thành những người chủ thực sự, sở hữu đa số cổ phần của tập đoàn FPT. Những thế hệ đầu tiên có thể coi là thành đạt. Không đâu ở Việt Nam có nhiều triệu phú trẻ như FPT.
Nhưng liệu có còn cơ hội thành đạt như thế cho những người đến sau?
Lời giải duy nhất là “tiếp tục phát triển”.
Con đường chúng ta đi không có trạm dừng chân, nếu có ai đó quá mệt mỏi không thể đi được nữa thì hãy cố mà chạy.