Mùa hè năm ấy tôi bước vào lớp 10 với những suy nghĩ của một cậu bé 15, nhưng thấm thoát tôi chuẩn bị bước ra khỏi nơi mà tôi đã gắn bó với gia đình A7.
Những kỉ niệm lần lượt ùa về mang lại những suy tư về tuổi học trò trong tôi. Uớc gì tôi có thể đắm mình trong cơm mưa rào của tuổi trẻ, ước gì thời gian dừng lại để tôi có thể ngồi đây cùng với anh em 12A7.
Bấc giác, tôi nhớ về Thầy chủ nhiệm 12A7, người đã và đang truyền những niềm cảm hứng và động lực cho chúng tôi. Kí ức về Thầy thì rất nhiều nhưng nhớ nhất là 12A7 cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Thầy. Lúc đó lớp đã bị Thầy la nhưng dù bị la vẫn rất vui vì hôm đó là một ngày hạnh phúc của A7.
Có thể ngày mai, chúng tôi sẽ không còn ngồi cùng nhau, quậy phá cùng nhau nữa. Nhưng 12A7 vẫn mãi là một gia đình trong tim tôi. Tôi yêu A7.
“Có những khoảnh khắc bạn sẽ luôn mãi nhớ
Có những vết thương không bao giờ quên
Con đường trước mắt dẫu có bụi mờ
Vẫn khắc sâu trong tim mình hai chữ anh em”