CT120_Đỗ Thị Ngọc Anh_12C THPT Trần Văn Bảy_Sóc Trăng

13:07 04/05/2019

Nhớ năm lớp 10, lần đầu tiên cô chủ nhiệm sắp ngồi chung bàn với một đứa xa lạ. Hồi đấy ghét cay ghét đắng đứa bên cạnh chỉ vì nó học giỏi, nó ham học, nó hiền lành, nó không bao giờ ngủ gật trong lớp, nó chẳng bao giờ mang quà vặt trong cặp… Vậy là, cầm cây thước đo đo vẽ vẽ, phân định cái ranh giới rõ ràng chia bàn làm hai.Sau này, năm tháng qua đi, hôm đứa chung bàn không đi học lại thấy trống vắng, hôm đứa cùng bàn ngủ gật lại thấy ngây ngô, hôm đứa chung bàn mang cho món quà vặt đầu tiên lại thấy “ôi chao! nó đáng yêu thế”. Cái vạch kẻ cũng thế mờ nhạt dần. Vì đứa bạn chung bàn, sau này, là một phần không thể thiếu trong ta.“Tiếc ngày xưa không chửi nhau với đứa bạn ngồi cạnh nhiều hơn, để ra trường bỗng dưng thấy nhớ nó. Nhớ và quý nó nhất!!!”Thời cấp 3 trôi nhanh lắm, nhanh đến mức chỉ cần một cái chớp mắt đã không còn gặp lại, nhanh đến mức cái bàn học của 2 đứa ngày nào giờ đã trở thành cái bàn mới,cũng có 1 cặp bạn ngồi nhưng không phải là chúng tôi nữa rồi.Rồi chiếc áo dài tôi cất trong tủ đầy chữ ký, đầy dấu son của chúng bạn ngày tổng kết cuối cùng in hằn trên chiếc tà áo, có lẽ sẽ không còn cơ hội mặc lại nữa rồi, thời cấp 3 một cái khoảnh khắc đẹp nhất đời người. Cảm ơn cậu thanh xuân của tôi.

Đăng Kí học Fpoly 2024

Bình Luận