CT285_Diệp Lê Vân Khánh_12 Chuyên Toán -Tin_THPT Chuyên Phan Ngọc Hiển_Cà Mau
17:31 24/05/2019
Nếu thanh xuân là một giấc mơ có lẽ nhiều người sẽ ao ước được mơ hoài không tỉnh. Và những năm tháng cấp 3 chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của giấc mơ thanh xuân. Bởi khi đó chúng ta vẫn còn trẻ con để vô tư, thoải mái với những lần cười đùa, những lần chí chóe cãi nhau. Nhưng đó cũng là khi ta đủ lớn để nhận ra rằng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn và những ngày tháng cuối cùng của tuổi học trò này chính là kỷ niệm chẳng bao giờ quên.
Chúng ta cũng đủ lớn để nhận ra 1000 ngày không phải là dài so với đời người nhưng lại là quãng thời gian mang tuổi trẻ, mang những ước mơ và cả những nỗi niềm chưa kịp bày tỏ.
Đó là lời cảm ơn dành đến những người thầy, người cô đã luôn hết lòng tận tụy. Suốt những năm tháng dài đằng đẵng với những kỳ kiểm tra, những bài thi, nỗi ám ảnh của kiểm tra bài cũ… đã kết thúc rồi. Dù có muốn “thót tim” mỗi giờ kiểm tra bài cũ hay muốn quay cóp trong giờ kiểm tra, ăn vặt trong giờ học cũng chẳng còn cơ hội nữa. Ngày trước mỗi lần được thông báo nghỉ tiết thì vui mừng hò hét ầm ĩ, thế mà giờ đây được nghỉ hẳn thì lại chẳng thể vui nỗi.
Cái gọi là thanh xuân, là tuổi trẻ ấy thực ra không có gì xa vời cả, nó là những điều nhỏ nhất diễn ra quanh bạn suốt những ngày tháng học trò. Là thầy cô, là bạn bè, là bảng đen, là ghế đá, là hàng cây trước sân trường, là góc căng tin kỷ niệm… Từng chút, từng chút một, chúng thấm vào từng ngóc ngách của nỗi nhớ, của hoài niệm. Ai cũng nói rằng thời gian tàn nhẫn, thời gian trôi nhanh bỏ lại phía sau những niềm nhung nhớ, những nỗi cô đơn, những kỷ niệm, nhưng chính chúng ta lại quên mất rằng phải sống sao để sau này nhìn lại không nuối tiếc điều gì cả.