Lại một mùa hoa phượng đỏ rực sân trường, tình cờ lật lại những trang lưu bút cũ biết bao kỷ niệm xưa ấy lại quay trở lại vẹn nguyên.
Một thứ cảm giác bồi hồi khó gọi tên, một thứ cảm giác mà đã bao năm qua vẫn còn lưu luyến…
8 năm trước…
Cái nắng của ngày hè oi ả bao trùm lên tấm lưng còng xuống vì đạp xe đến lớp ôn thi của một cô bé 15 tuổi. Ngày ấy, chuyên Nguyễn Huệ còn là một điều gì đó xa xôi và mơ hồ lắm.
Chưa từng đặt chân vào ngôi trường ấy nhưng những gì tôi được biết về “trường cũ” của mẹ, của bác, của anh quả thực là một sự tò mò, thôi thúc hình thành một mơ ước và quyết tâm được trở thành nữ sinh của trường.
Để rồi một ngày tiếng ve báo tin vui rạo rực một góc trời cho tôi biết mình đã chính thức trở thành một thành viên trong ngôi trường mơ ước. Vui sướng và tự tin là hành trang cho tôi đến trường với biết bao hoài bão và hy vọng.
5 năm trước…
Lại một lần nữa cái nắng chói chang của mùa hè rực lửa ấy lại đến. Nhưng lần này là nắng của những ngày thi, là nắng của buổi chia tay, là nắng vàng nhuộm lên mầu mắt ướt học trò.
Ba năm cấp 3 thực sự là những ngày tháng tuyệt vời nhất trên thiên đường của tuổi học trò trong tôi. Lớp tôi là một lớp “âm thinh dương suy” chính hiệu với 6 chàng trai vui tính và 28 cô nàng đáng yêu.
Không biết từ bao giờ chúng tôi đã không gọi đó là một lớp học bởi đó thực sự là một gia đình. Gia đình ấy có người mẹ “chủ nhiệm” vững chãi che chở cho 34 đứa con “thứ ba học trò”.
Cũng có những hờn giận, những yêu thương và cả những ghen tỵ khi các bạn nữ lớp Toán 3 được tổ chức 20/10 thật “hoành tráng” còn lớp mình chỉ có “xếp hàng tặng hoa”…
Nhưng trên tất cả là những tiếng cười, những niềm vui gắn bó và đoàn kết đã đưa chúng tôi lại bên nhau. Biết bao kỷ niệm vui buồn ấy đã trở nên quá đỗi thân thương. Là nỗi niềm trăn trở ngày đêm gánh chữ qua sông của các thầy cô đáng kính luôn yêu thương học trò hết mực.
Là 8 cô bạn của nhóm C2A1 tinh nghịch và vô cùng thân thiết. Là những tâm sự đầy xúc động trong buổi mít tinh đầu tuần của cậu bạn chuyên Lý khô khan. Là cô nàng chuyên Văn với đôi mắt sáng và má lúm đồng tiền rất duyên. Là bạn gái lớp Anh hát rất hay và đầy tự tin. Là bạn lớp trưởng lớp Toán đẹp trai với nhiều thành tích học tập xuất sắc…
Có phải là tham lam quá không khi tôi luôn muốn dang tay ôm trọn tất cả những tháng năm ấy, những con người ấy để dành làm của riêng, để mãi tận hưởng cảm giác trong trẻo ấy suốt cuộc đời.
Ngày cuối chia tay, cả sân trường rợp nắng hè và những tà áo dài trắng muốt, tinh khôi. Trách tiếng ve sao gọi hè sớm thế, trách bàng lăng tím sao nở vội vàng thế, trách trang lưu bút sao còn đang viết dở, trách thời gian sao trôi nhanh thế để vội ướt mắt học trò hôm nay.
Vẫn còn đó những gương mặt ấy, vẫn còn đó ghế đá sân trường ấy. Vẫn còn đâu đó tiếng nói thầy cô trong những bài giảng trưa hè, vẫn còn đâu đó bóng dáng những cô cậu học trò nô đùa, túm năm túm bẩy trò chuyện hay gạo bài trước giờ thi…
Và cuối cùng, trước cửa lớp có cô học trò nhỏ đứng lại một mình ôm mặt khóc nức nở tiếc nuối và ước ao một lần được quay trở lại những ngày tháng qua.
Tiếng trống trường đã điểm, vẫn là tiếng trống quen thuộc suốt 3 năm qua mà sao hôm nay dài đến thế, ngân vang đến thế. Tiếng trống báo hiệu từ nay chúng tôi đã trở thành “người lớn” và sắp tự bước những bước đầu trưởng thành trong cuộc sống.
Nhìn lại một lần cuối bảng đen và phấn trắng, nhìn lại một lần cuối từng góc sân trường quen thuộc. Mọi thứ nơi đây vẫn còn nguyên vẹn nhưng chỉ ngày mai thôi, sẽ thiếu vắng đi một lớp học trò cũ và sẵn sàng chào đón một thế hệ học trò mới.
Thầy cô ơi, bạn bè ơi, mái trường ơi, xin một lần được nhìn lại và khắc sâu trong tim mình những kỷ niệm của chặng đường đã qua.
Hôm nay,
Khi những tia nắng đầu tiên của mùa hè chiếu xuống cũng là lúc những nụ hoa phượng vĩ chúm chím thành hình, những kỷ niệm xưa ấy chợt ùa về trong tôi qua lời bài hát Graduation quen thuộc: “As we go on, we remember all the times we had together. And as our lives change come whatever, we will still be Friends Forever…”
Có lẽ khi bước chân ra đường đời tôi mới thực sự hiểu được những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường ấy quý giá đến nhường nào. Bất cứ khi nào nghĩ về quãng thời gian đó đều mang lại một cảm giác vô cùng trong trẻo và bình yên đến lạ.
Và có lẽ tôi phải cảm ơn, cảm ơn thầy cô và bạn bè trăm nghìn lần hơn thế vì những năm tháng ấy đã cho cuộc sống của tôi thực sự trở nên ý nghĩa. 3 năm không phải là quá dài nhưng cũng đủ để làm nên một tình cảm thiêng liêng và thực sự sâu sắc.
Qua rồi cái tuổi mộng mơ, qua rồi cái tuổi hồn nhiên tinh nghịch, qua rồi cái tuổi “nhất quỷ nhì ma” ấy để rồi cuốn mình vào cuộc sống bận rộn và nhiều trăn trở ở thực tại. Chúc cho những người bạn tuyệt vời của tôi đủ vững vàng, đủ “chân cứng đá mềm” để bước tiếp trên con đường mang tên “cuộc sống” còn rất dài và lắm chông gai này…
“À ơi nông nổi ngủ đi
Ướng bương nào cũng có thì mà thôi…”
Nguyễn Ngọc Mai
Cuộc thi ‘Viết cho tuổi học trò’
Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là một cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo bạn suốt cả cuộc đời.
Hãy chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấn ấn không quên trong mỗi chúng ta.
Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và FPT Mạng cá cược bóng đá phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 28/2 – 28/4.
Xem thông tin chi tiết về cuộc thi và gửi bài tham dự tại đây