Chúng ta học chung 1 trường, vì những điểm chung nào đó trong cách sống, cách suy nghĩ, cách đối đãi, tình cờ gắn kết lại với nhau chơi chung 1 nhóm, trải qua ngày này tháng nọ đi quậy phá rồi cười giỡn, buồn rồi tâm sự, hoạn nạn rồi giúp đỡ nhau, tận hưởng tuổi trẻ như chưa từng được trẻ, chưa từng nghĩ tới ngày phải dừng lại.
Rồi cũng tới lúc mỗi đứa rẽ đi một hướng theo những đam mê riêng của mình. Sẽ tới cái thời điểm niềm hân hoan duy nhất của đám bạn là được thấy nhau thành công, hay ít ra thấy nhau mãn nguyện với thứ mình đang làm.