Tuổi thanh xuân cho ta biết được những xúc cảm đầu đời, biết yêu, biết giận, biết nhớ, biết thương một cách ngây ngô và trong sáng nhất. Đó là những cảm xúc mà giờ đây tôi không thể nào tìm lại được.
Tôi rất nhớ chúng ta của năm đó, hối hả chạy tới lớp khi nghe tiếng chuông báo, ngủ gà ngủ gật vì bài giảng nhàm chán, hò hét ầm ĩ khi được nghỉ đột xuất, hay phải thức ôn thi đến sáng chỉ bởi vì lúc trước không học bài.
Những năm mà tôi và bạn đều không có gì, chỉ có thời gian vừa dài vừa rộng. Chúng ta chẳng phải suy nghĩ có nên chuồn tiết này không nữa. Bởi vì chúng ta chẳng còn tiết mà học.
Mùa thu nay, cái phòng học mà các bạn luôn muốn trốn tiết ấy vẫn cứ đầy học sinh ngồi đó. Chỉ là những người ngồi đó sẽ chẳng còn là chúng ta…
Có lẽ bây giờ tôi chỉ ước thời gian như đừng trôi, để mình mắc kẹt mãi mãi ở tuổi học trò mà có lẽ sắp kết thúc rồi. Mùa hè rồi sẽ đến, lời chia tay rồi sẽ buông. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu chúng ta nói với nhau rằng mãi mãi không rời xa. Một lần xa nhau rồi có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa. Hãy tận hưởng những phút giây quý giá của thanh xuân khi bạn còn trong mái trường cấp 3 thân yêu.