Và rồi tôi chợt nhận ra rằng quá mệt mỏi, tôi quyết định nên nói thật với nàng điều tôi chôn giấu bấy lâu. Dù mọi chuyện có trở nên ra sao nữa, tôi vẫn sẽ vui, sẽ nhớ mãi nàng như là người con gái đầu tiên tôi thích.
Tôi biết nàng khi học lớp 6, khi lớp tôi gần phòng với lớp nàng. Tuy vậy tôi và nàng chưa bao giờ quen biết, hay nói đúng hơn là quen một nửa – chỉ một người biết người kia.
Mỗi sáng, tôi thích nhất cái động tác che nắng vốn đã trở thành thương hiệu của nàng khi đứng “chỉ huy” lớp đi theo hàng vào lớp. Tôi đứng xếp hàng ở lớp bên và chỉ giám liếc đủ để không ai biết về điều đó. Ấn tượng đầu tiên về nàng là như thế…
Lớp 7, trường chia lại lớp, tôi và nàng được xếp chung một lớp theo như tôi đã đoán trước, đó như một điều hiển nhiên theo tiêu chí chọn lớp của trường. Và thế là tôi đã được học chung với nàng một lớp.
Cái cảm giác được học chung đó với tôi thật tuyệt, dẫu rằng, lúc đầu, tôi giả bộ không thích chơi với nàng cũng như thích gán ghép nàng với một ai đó trong lớp-cái trò con nít mà như thể thời nào cũng có với cái tuổi học trò.
Dĩ nhiên tôi cũng được gán ghép với nàng hay một ai đó, một chút hạnh phúc trẻ con mà giờ nghĩ lại, hắn hay tủm tỉm cười một mình. tôi lại thích những lần được đi mấy cái câu lạc bộ, được cử đi tham gia những hoạt động mà nàng luôn là một phần tử không thể thiếu.
Và sau những lần đó, tôi lại tiếc. Rồi là những lúc tôi thấy khó chịu khi nàng vui đùa với mấy bạn trai trong lớp, dù cho sự khó chịu của tôi là vô lý.
Thời gian trôi nhanh. Tích tắc… tích tắc…và hè lại đến, cái cảm giác của tôi mỗi lần chia tay bạn bè nao nao khó tả. Nhiều đứa bạn của hắn sụt sùi khi giờ chia tay sắp đến. Tôi cũng thấy có gì đó cay cay trong sống mũi, liếc nhìn nàng, và rồi không dám nấc lên thành tiếng.
Lần đầu gặp lại nàng năm lớp 8, tôi vui dễ sợ, nhưng với tôi vẫn là cải cảm giác lạnh lùng bên ngoài: “lâu ngày hè…” và rồi lại xem như bình thường, như ngày hôm qua gặp đó, hôm nay lại chạm mặt nhau.
Vẫn cứ thế như năm trước, lặp lại những cảm giác đó. Nhiều lần tôi thấy bực bội khi thấy nàng chạy nhảy tung tăng trong lớp, đuổi bắt chọc nhau với một người nào đó không phải tôi. Nhưng rồi tôi cũng quen, tôi mặc kệ về điều đó. Cái trò gán ghép cũng bình thường hơn với hắn. Ai thích nói gì thì nói, tùy thích, không quan tâm và không cần quan tâm.
Hắn hơi nhút nhát và không tự tin. Với nàng tôi lại càng nhát hơn hết, không dám nhìn thẳng mặt nàng hay gì gì đó. Nhưng rồi, khi những chùm phượng đỏ kia khoe sắc trong cái âm thanh râm ran của tiếng ve, cũng là lúc hắn phải nghẹn lòng, nức nở khi lần thứ hai phải xa nàng…
Lớp 9, tôi cảm thấy có cái gì đó bồn chồn khi trường thông báo sẽ chia lại lớp. Tôi tức inh ích với cái “gộp” rồi lại “tách” lớp của ban giám hiệu nhà trường. Dù buồn lắm nhưng tôi đành chấp nhận, hai năm học chung là đủ rồi, còn hơn không được.
Và rồi tôi ngỡ ngàng khi biết nàng sẽ học chung với tôi, thật bất ngờ với cái quy định chia lại lớp theo địa phương của nhà trường. Tôi vui, vui đến nỗi hắn giả thốt lên với mấy đứa bạn: ” Trời! Lại học với con đó!”. Lớp mới, nàng được giao làm “chỉ huy”, còn hắn được làm “ông phó” phụ giúp nàng.
Thế là lại thêm một năm được chung lớp, chung một mái nhà với những buồn, vui, cũng lắm lúc dở khóc dở cười. Và hình như hắn đang mơ mộng về nàng thật sự, là cái cảm giác nhơ nhớ khi ngày chủ nhật không được nhìn thấy nàng, là cái cảm giác mà trong những hoạt động không có nàng là tôi không vui, không phải là cảm giác khó chịu khi thấy nàng và ai đó chơi thân mà là cự kì khó chịu.
Nhưng rồi, chính tôi tự nhéo mình thật đau, tôi quyết định dừng lại trước khi quá muộn…
Là năm cuối cấp, tôi thấy bồi hồi hơn, tôi muốn níu lại thời gian để cố giữ những kỷ niệm mà tôi biết sẽ chẳng bao giờ có lại với nàng: những buổi diễn tập, những lần được tham gia câu lạc bộ, hay chỉ là những buổi sinh hoạt lớp theo kiểu máy móc mà nàng và tôi vẫn cứ thực hiện theo trách nhiệm với cái lớp “trời đánh”…
Ba năm cấp ba, lại được học chung nhưng có lẽ tôi đã ít mơ mộng về nàng hơn. Với tôi, mọi thứ với nàng đều cố gắng cho nó trở nên bình thường và chỉ như bình thường. Mặc kệ, không quan tâm, nàng thích làm gì thì tùy, tôi không muốn dính líu tới.
Cũng có thể, do có nhiều bạn mới hơn nên tôi và nàng ít có thời gian gần nhau hơn. Cũng tốt, nếu không hắn lại thổn thức lần nữa thì chỉ càng khiến tôi suy tư nhiều mà thôi, bởi nàng có bao giờ nghĩ về tôi đâu…
Tôi thân quen với nhiều đứa bạn mới hơn. Nhưng với nàng tôi vẫn cứ muốn để thế, tỏ ra càng bình thường chắc sẽ càng tốt hơn cho tôi. Cũng có đôi lúc tôi muốn thỏa lòng mình nhưng bức tường vô hình do tôi đặt ra ngăn hắn lại.
Thời gian – tôi luôn rất nhạy cảm với thời gian- trôi, trôi không ngừng. Trong lớp cũng bắt đầu xuất hiện, manh nha cái mà phim cổ trang hay đặt nghi vấn: Hỡi thế gian tình là gì? Xung quanh hắn, ngay cả thằng bạn ngồi với tôi cũng đã xuất hiện những câu chuyện dở khóc dở cười về chuyện này.
Tôi không quan tâm, tôi chỉ thấy nó vui vui thế nào ấy. Nhiều lần tôi đọc được cái gọi là “hợp đồng bồ bịch” của thằng bạn với “đối tác” hay lời “trần tình” của con bạn trước lớp mà tôi không nhịn được cười, dẫu tôi cố dấu để khỏi mất lòng bạn bè.
Và hình như, hắn nhận ra rằng nàng cũng đang nằm trong số đó với một ai đó mà ai trong lớp cũng đều biết. Hắn tự hứa với bản thân không quan tâm nhưng thật ra hắn đang tự dối lòng. Bỗng dưng hắn có cảm giác sợ mất nàng…
Đại học, lần đầu tiền khi tôi biết tin nàng chính thức có bạn trai, một chút ích kỷ trong tôi bỗng trỗi dậy. Khó tả nhưng đại khái là cái cảm giác nao nao, khó chịu khi đó khiến tôi thẫn thờ một hồi, dẫu tôi biết dù gì rồi cũng sẽ như thế, không khác được.
Tôi mở điện thoại, lục trong playlist, phát bài “Đến sau” và phát lui tới cái đoạn phù hợp với tôi “trộm nhìn em xa tầm với, tôi đây biết khóc hay cười, lại là lần sau cuối, tôi đây biết vui hay buồn”. Một chút nhỏ nhen khiến tôi làm cái việc vô ích: xóa số của nàng trong danh bạ để rồi xin lại với một thằng bạn.
Nhiều lúc tôi cũng muốn nghĩ ra cái cớ gì đó vu vơ để mà gọi nói chuyện, hỏi thăm hay đơn giản chỉ là nghe giọng của nàng, nhưng cuối cùng tôi lại thôi, không dám.
Và rồi tôi chợt nhận ra rằng quá mệt mỏi, tôi quyết định nên nói thật với nàng điều tôi chôn giấu bấy lâu. Dù mọi chuyện có trở nên ra sao nữa, tôi vẫn sẽ vui, sẽ nhớ mãi nàng như là người con gái đầu tiên tôi thích.
Tôi muốn nói với nàng: “Em à, chúng ta học chung với nhau quá lâu, có thể trong em có rất ít hình bóng anh nhưng với anh, em là người con gái mà anh nghĩ về nhiều nhất. Thật đó…”.
Hoàng Xuân Hải
Cuộc thi ‘Viết cho tuổi học trò’
Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là một cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo bạn suốt cả cuộc đời.
Hãy chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấn ấn không quên trong mỗi chúng ta.
Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và FPT Mạng cá cược bóng đá phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 28/2 – 28/4.
Xem thông tin chi tiết về cuộc thi và gửi bài tham dự tại đây