HCM187_Dương Quỳnh Như_THPT Thống Nhất A_Đồng Nai

10:46 28/05/2018
Đã năm ngày rồi, tớ tỉnh dậy mà không cần đến tiếng chuông báo thức, không cần phải hớt hải lo chạy đến trường để  kịp tiếng trống vào đầu tiết một.
Và, đã năm ngày trôi qua chính thức từ sau buổi lễ tổng kết lần cuối cùng của quãng đời người học sinh 12 năm đi học, tớ không còn được nhìn thấy các cậu, những người bạn, hay ngồi trong lớp và nhe răng cười. Phải nói rằng lớp chúng ta thật đặc biệt. Người ta có 3 năm để nhớ về thời tà áo dài tinh khôi, còn chúng mình – những con dân ban xã hội – chỉ vừa làm quen với nhau tròn 1 năm thôi, vậy mà tình nghĩa có đâu lần chẳng phai mờ.
Lớp 12A11, có lẽ là lớp “Hợp chủng liên hợp quốc các lớp” mà không thành viên nào có thể quên được  trong cuộc đời. Tớ nghe người ta bảo: “Mưa chỉ đẹp khi ngồi trong quán nhìn ra. Người đi trong mưa chỉ lo xe bị nước cuốn.” Tớ nhẩm một vài lần rồi chỉ mỉm cười, có lẽ với chúng ta thì khác.
Quãng thời gian cùng đi với các cậu trên hành trình cuối cùng của người học sinh, đã cho tớ một niềm tin khá chắc chắn. Niềm tin tưởng về những người trẻ biết rõ chính mình, biết cách đối mặt với những khó khăn và sẽ nắm tay người bạn khác đi qua cơn giông bão. Bởi vì, có những điều chỉ khi đi qua rồi, ta mới nhận thấy nó làm hành trang, quý giá.
Nếu tuổi trẻ đúng là một cơn mưa rào thật, thì tớ tin, rằng các cậu vẫn sẽ lao ra và chấp nhận hưởng trọn cơn mưa ấy cùng nhau.
Cảm ơn các cậu thật nhiều vì điều đó.
Và giờ đây, cảm xúc gói gém trong những tấm hình. Những nụ cười và những điều đẹp đẽ, cảm xúc luôn tuyệt vời nhất cho chủ thể ấy. Các cậu nhìn thấy, chắc chắc cũng tự cảm nhận được.
Thời gian giống như đóng băng ngay khoảng khắc, nhưng kỷ niệm sẽ luôn tròn vành , thật vẹn nguyên trong chính cơn mưa mùa hè của chúng ta. Lòng tớ nay có điều hay trăn trở, về buổi trong trẻo những ngày xanh, về lòng mình tự dưng đến bất chợt, hay nỗi nhớ chắc rồi mai ai sẽ tìm thấy.
“Bãi cỏ trước trường vẫn xanh mươn mướt
Cớ sao mắt cậu lại rất muộn sầu?
Tiếng ve rền rã như kim đâm chiều Hạ,
“Này, được nghỉ rồi đừng có buồn lâu.”
Những buổi sáng biếng nhác đã bắt đầu
Chúng mình tập dần những thói quen xa lạ
Chúng mình rong ruổi những nẻo đường muôn ngả
Những giấc mơ riêng  cứ lặng lẽ thành hình.
Rồi tách biệt, mình dần bước cách xa
Một hôm chợt hiểu nỗi buồn sầu mắt cậu
Một hôm chợt hiểu tiếng trống trường đau thấu
Nó cách ngăn mình với những ngày thơ.”
– HẠ CUỐI ( Hikaru ) –
Gửi đến 38 thành viên của lớp 12A11 (2017-2018), trường THPT Thống Nhất A lời chúc an yên và luôn vững vàng, luôn trong trẻo đẹp đẽ theo cách riêng của mình, dù trong bất kì cơn mưa nào bạn phải trải qua.
Thương nhớ.

Đăng Kí học Fpoly 2024

54 bình luận trong “HCM187_Dương Quỳnh Như_THPT Thống Nhất A_Đồng Nai

Bình Luận