HCM331_Phạm Thị Ngọc Nhi_12NC2 THPT Thị Xã Phước Long_Bình Phước

16:47 29/05/2019

‘Mình cùng nhau đóng băng trước giây phút chúng ta chia xa. Thời học sinh lướt qua nhanh như giấc mơ không trở lại. Mình phải trải qua. Bạn đừng khóc mà. Bọn mình sẽ lớn, sẽ đi trên những con đường mới….’

Ước mơ cho thời gian ngừng trôi hay thậm chí quay ngược để có thể sống mãi những năm tháng cấp 3 có lẽ là điều ước của rất nhiều bạn học sinh cuối cấp. Mà đáng lẽ ra, điều ước này cũng nên linh nghiệm một lần bởi ai cũng thấy bất công khi năm cuối cùng của tuổi học trò cứ trôi nhanh như một cơn gió.

Tháng 4 của lớp 12 là những ngày trường lớp bắt đầu chụp ảnh kỷ yếu. Thi học kỳ mấy hồi rồi ôn thi tốt nghiệp, lo làm hồ sơ xét tuyển vào ĐH… Ngày trôi rất nhanh dù không ai muốn thế. Cho đến lúc ấy, chúng tôi đều giật mình nhận ra, thời gian còn lại bên nhau ít quá.

Mỗi lần mở cuốn sổ lưu bút ra là biết bao nhiêu kỷ niệm thời học sinh ùa về. Gấp lại cuốn sổ, mọi việc dường như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Đôi lúc tôi chợt nghĩ giá như mọi thứ vẫn ở đó, ngay trong cuốn sổ này thì tốt biết mấy. Giá như ngày cuối cấp, chúng ta có thể đóng băng lại khoảnh khắc bên nhau để khi quay về, vẫn còn nguyên ký ức để ngắm nhìn thì thật tốt biết bao! Đáng tiếc thời gian cứ lao đi vun vút và chuyện chia tay như một điều chắc chắn phải xảy ra, không thể nào khác được.

Sáng hôm bế giảng cuối năm, một ngày đầu hè trong veo, xanh ngắt, cô bạn hay chở tôi đi học đến sớm, cả hai còn tranh thủ trang điểm cho nhau một chút rồi tới trường. Chúng tôi trò chuyện rồi cứ cười mãi suốt đường đi. Quãng đường 3 năm nắng mưa đều đi qua nay bỗng dưng thấy tiếc nuối lạ thường. Chúng tôi gặp những người quen đi qua rồi tự nhiên chợt nghĩ, có lẽ họ sẽ còn đi qua đây rất nhiều lần nhưng tôi thì sẽ rời xa nơi này – rất sớm thôi!

Khép lại 3 năm cấp 3, có bao nhiêu điều khiến chúng ta tiếc nuối. Vậy mà không ai bảo ai, chúng tôi đều lặng lẽ tiến về phía trước và tự dặn lòng mình phải mạnh mẽ hơn để vững bước chân vào đời. Chúng tôi nhìn về cuối trời, nơi ấy có những áng mây ửng hồng và tương lai của chúng tôi thì lấp ló sau những áng mây ấy, vừa gần lại vừa xa.

Ở nơi đó, chúng tôi sẽ nhớ về những ngày tháng này rất nhiều, cho dù tất cả giờ đây đã chỉ còn là hoài niệm!

Đăng Kí học Fpoly 2024

Bình Luận