Trong hành trình trưởng thành ấy, bận rộn với cuộc sống tấp nập, chẳng phải có đôi lần ta bỗng chững lại, hoài niệm về quá khứ, về mái trường rực đỏ hàng phượng vĩ của mùa hè năm nào, về nụ cười ai đó tuy thật thân quen nhưng sao giờ xa vời và nhạt màu quá.. Thời gian trôi qua phủ một lớp sương mờ, càng ngày càng dày đặc, nhớ nhớ quên quên, rồi đến một ngày, chính ta lại tiếc nuối vì đã lãng quên những kí ức tươi đẹp ấy tự bao giờ.Sau kỳ thi sẽ được ngủ đã đời nhưng cảm giác không sung sướng bằng giấc ngủ khi nhận được tin nhắn nghỉ học. Rồi sẽ không còn thấy cảnh cả lớp hò reo vì thầy cô ốm nên được nghỉ tiết mặc cho lớp trưởng gào thét liên hồi, để hôm sau thầy cô vừa giảng bài vừa đưa tay khẽ lau mồ hôi trên trán khiến có đứa cúi đầu thấy mình thật vô tâm.12/4 là nơi chúng ta cùng nhau trưởng thành, là thanh xuân của chúng ta, là mái nhà mà chúng ta sẽ không bao giờ quên!