Cấp ba là nơi nuôi dưỡng tâm hồn ta trưởng thành và để lại cho ta thời thanh xuân với những kí ức tươi đẹp nhất. Là nơi mà ta “crush” ai đó mà không dám nói ra và cũng chỉ nơi này mới có những câu nói: “mày ơi tiết sau là tiết gì” , ” ơ cho t mượn tẩy với…thôi cả tẩy với thước luôn đi” , “cô xuống gọi tao dậy nhá” , “viết to ra mày khó đọc quá” , “ơ nhắc tao câu này..khoanh đâu đấy” , “lật chậm thôi tao còn chép đáp án”…..Ba năm học với nhau có biết bao kỉ niệm vui cóbuồn cócãi nhau ỏm tỏi cũng cónhưng sau mỗi lần như thế để lại trong mỗi chúng ta là các mảng màu khác nhau với những nét đẹp riêng biệt. Đó là những kỉ niệm đẹp và rất riêng mà chỉ lớp ta mới có: những lần đánh bóng chuyền?♀️, đá bóng, kéo co, cắm trại…..mỗi lần thi là tinh thần đoàn kết của lớp lại tăng thêm nhiều lầnkhông cần biết có được giải hay không mà chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức mình là đượcmệt nhưng vui và niềm vui thể hiện trên mỗi gương mặt mà không cần nói ra. Nhớ nhất là lần lớp mình thi văn nghệ…cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì bất đồng quan điểm, giận nhaubỏ cả tập nhưng rồi cũng tự động viên nhautự làm hòarồi lại cùng nhau cố gắng. Có lúc rên rẩm với nhau”mày ơi chỗ này cao quá tao không hát lên được đâu đổi người đi” , “động tác này khó thế”….. Và luôn nhắc nhau ” đội hát không uống nước lạnh , không hét to cả mất giọng còn đội múa cố gắng tập thêm chúng ta sắp xong rồi. Chúng ta nhất định đoạt giải cố lên mọi người ơi!”Vì khi chúng ta cố gắng không gì là không thể nên đã nhận được “trái ngọt”xứng đáng với công sức bỏ ra. Một khi có đứa bị sao là cả lũ xúm lại “mày làm sao đấy” , “đưa nó sang y tế đi”…..giống hệt như “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Đó là những kỷ niệm khó quên nhấtnhưng lớp ơi ít ngày nữa ta xa nhau rồikhông còn thấy nhau mỗi sáng nữa…kỷ niệm ấy thì còn đó mãi không quên được phải không. Bây giờ mỗi đứa một hướng đi khác nhau nhưng mình mong tất cả mọi người đều thành công trên con đường đã chọn. Cố gắng vươn xa hơn những gì đang nghĩ và quan trọng là đừng quên nhau.