Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng thơ của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngộ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉ có bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người cha, người mẹ của 43 đứa con đang tới tuổi ẩm ương. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc đời khó khăn này.
Cô Nhung – giáo viên chủ nhiệm tôi đã cho tôi biết được những điều quý giá ấy. Chúng ta luôn nghĩ rằng mình có thời gian, nhưng thật ra thời gian lại là thứ bông đùa nhất thế giới này. 3 năm nghe có vẻ thật dài, nhưng chớp mắt một cái – mình lại đứng ở cái vạch cuối của cuộc hành trình này rồi.
Ai cũng nghĩ rằng mình còn đầy cơ hội để đi chơi với nhau, để làm cái này cái kia với nhau, thế rồi đến bây giờ mới nhận ra: Bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu hoạt động cũng chẳng thể đủ để chúng mình thấy trọn vẹn kỷ niệm bên nhau rồi. Chỉ còn 2 tháng nữa thôi là chúng ta sẽ phải rời xa nhau, mỗi người sẽ có một tương lai riêng của mình. Rồi sau này liệu các bạn có nhớ đến tôi nữa không? Tôi thì sẽ mãi nhớ về các bạn, nhớ những kỷ niệm giữa chúng ta thời học sinh vô tư hồn nhiên không lo nghĩ.
Sau này mỗi người một công việc chắc sẽ rất bận? Vậy nên, những lúc nhớ lớp thì các bạn hãy nhớ tới những tấm ảnh kỷ yếu hôm đó chúng ta chụp cùng nhau nhé!