“Giá như tôi biết rằng 3 năm ấy nó ngắn ngủi đến nhường nào ? “
THPT Einstein , nơi mà tôi gắn bó trong suốt ba năm học cuối cấp của cuộc đời mình . Nơi mà cho tôi bao yêu thương cảm xúc , buồn có vui có ,…. Chúng tôi cứ hồn nhiên vô tư như thế cho tới một ngày chúng tôi nhận ra phải xa mái trường mến yêu này . Tôi cư nghĩ rằng mình có thời gian , nhưng thật ra thời gian lại là thứ bông đùa nhất thế giới . Ba năm nghe có vẻ là một hành trình dài nhưng chớp mặt một cái tôi đang đứng ở vạch đích cuối cùng của cuộc đời học sinh . Ai cũng nghĩ rằng còn nhiều thời gian , nhiều cơ hội ở bên nhau , đi chơi cùng nhau , để làm cái này cái kia cùng nhau . Cuộc vui nào cũng có lúc tàn , chỉ khi phải xa thứ gì đó mà bạn cảm thấy thân thương nhất thì thực sự lúc đó bạn mới cảm thấy luyến tiếc . “ Tôi tiếc những lần từ chối đi chơi với mấy đứa bạn vì tôi tự nhủ : còn đầy lần nữa cơ mà ? Lo làm gì “ cho tới khi chia tay rồi mới cảm thấy lỡ mất cơ hội . 3 năm hơn 1000 ngày… có nhiều điều tôi muốn nói nhưng tôi nghĩ chỉ tom gọi lại : Cảm ơn THPT Einstein – Cảm ơn đại gia đình 12a7 , chúng ta đã là một gia đình thực sự của nhau “