“Trời mỗi ngày vẫn cứ trở lại xanh, nhưng thanh xuân của mỗi người thì không đến hai lần”. Mùa thu của 12 năm trước, khi níu tay mẹ đến trường trong ngày đầu tiên đi học, chúng ta, những đứa trẻ lên 6 hồn nhiên không hề biết rằng, mùa hạ của 12 năm sau mình lại phải nghẹn ngào nói lời giã biệt. Mới ngày nào chúng ta còn nhìn nhau với những gương mặt đầy lạ lẫm, mỗi người với mỗi nét tính cách riêng đều từng có khoảng thời gian bồng bột, khoảng thời gian mà mọi cô gái cùng thích một cậu con trai trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên, có những buổi tựu trường hân hoan trong vòng tay bè bạn, có những cuộc “ nội chiến” phân chia vĩ tuyến số 17, cũng có những giọt nước mắt sẻ chia niềm vui nỗi buồn. Liệu mai này còn ai nhớ, ai quên ? “Em thấy không tất cả đã xa rồi Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ…”.
Bạn và tôi, đã nhiều lần thủ thỉ với nhau câu ấy. Nhưng biết làm sao khi ta không thể “tắt nắng đi”, không thể “buộc gió lại” để chế ngự thời gian. Biết làm sao khi chúng ta, ai rồi cũng phải trưởng thành,mỗi người mỗi ngả, dù yêu đến cháy lòng vẫn không thể sống mãi thời áo trắng…Tuổi thanh xuân, lứa tuổi người ta bắt đầu nhặt nhạnh từng chút khao khát để xây đắp lên những ước mơ những hoài bão cho riêng mình. Là khi tất cả không chỉ gói gọn trong những trang nhật kí, là cái nắm tay thật chặt, là tiếng hô vang: “Cố lên!” là những động lực chẳng thể gọi thành tên!
Post Views: 0