Ai cũng từ có những kí ức của riêng mình, có người nhớ chúng ta da diết nhưng cũng có người lại muốn quên đi. Phải chẳng họ quên mấy nói bởi nó không được hoàn hảo? Có người từng nói với tôi rằng “ Kí ức là một phần tạo nên cuộc sống dù nó có những mảng tối tưởng chừng là vô hình xung quanh ta mà ta vô tâm bỏ mặc nó đi nhưng khi viết nề những điều giản đơn ấy thì cảm xúc lại trào dâng. Giấy đây mực đây mà cổ họng nghẹ quá, tay run quá không thể viết thànhc âu được. Bỗng nhiên tôi lại nhớ đến lớp 12N Trường THPT Tứ Kỳ thân yêu, noi tối gắn bó và trưởng thànhtrong xuốt 3 năm học cấp 3, đó là động lực thôi thúc tôi viết tiếp. I cũng co tuổi 12 là tuổi đáng nhớ nhất trong cuộc đời học sinh bổi tuổi 12 thể hiện được sự trưởng thành chín chắn nhất của học trò sắp bước sang một thế giới mới lơn hơn, bao la hơn. Tuổi 18 ấy là cả một bầu trời thanh xuân. Ước gì giờ đây có cỗ máy thời gian Dôremon có thể đưa tôi trởi lại những ký ức đó, Bên tai tôi văng vẳng tiếng giảng bài say sưa.
“ Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi
Nhớ về rừng nói nhớ chơi vơi”
Đó là tiếng giảng bài của cô giáo củ nhiệm lớp tôi. Cô là một người hiện từ và luôn quan tâm tới học sinh của mình. Những lúc chúng tôi không học thuộc bài cô không mắng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, động viên chúng tôi cố gắng trong học tập chỉa sẻ và quan tâm sự với nhau ( tuy cũng có lyucs cãi nhau đáy những rất nhanh làm hoà mà). Vì chúng tôi hiểu bức tranh 12N hoàn chỉnh không thể thiếu bất cứ mảnh ghép nào được. Lớp tôi có 40 bạn thì 37 bạn là học sinh nữ còn 3 bạn còn lại là học sinh nam, thế nên chúng tôi thường chúng nó là công chúa xinh đẹp nhất lớp ( buồn cười đúng không) Tôi vẫn còn nhớ như in từng kỉ niệm mà chúng tôi cùng nhau trải qua, lớp tôi có một bạn thể bắt trước chữ ký của cô chủ nhiệm, thế nên là bạn đó thản nhiên giúp các bạn khác qua mặt nó mẹ và thầy cô đến khi chuyện vỡ lở, chính cô giáo chủ nhiệm cũng không phân biệt được đâu mới là chữ ký của mình. Đó có lẽ là kỷ niệm vui nhất, đang nhớ nhất trong quãng thời gian đời học sinh của chúng tôi.
Cuộc sống mà vui có buồn có. Hồi ấy một nhóm bạn lớp tôi bao gồm cả tôi nữa không làm bài về nhà bị thầy giáo cho điểm kém và còn bị phạt chép lại 10 lần nữa nên đâm ra cay cú thầy giáo, có lần lèn chọc thửng xăm xe của thầy khi bị phát hiện, nhóm chúng tôi bị phạt mỗi sáng đến trường sớm trước nửa tiếng để phụ trách bơm xe cho tất cả những ai có nhu cầu. Thế đó, mặc dù rất xấu hổ nhưng chúng tôi nhìn thấy những khuôn mặt lem luốc của nhau lại cảm thấy vừa tức vừa buồn cười vậy là lại tự đi an ủi nhau. Nhất quỷ nhì na thứ ba là học trò mà. Tôi nhớ mãi những giờ tranh luận nảy lửa mỗi khi làm bài nhóm, người ngoài nhìn vào chứ tưởng bọn nó sắp oánh nhau nhưng rồi lại quàng cổ bá vai nhau “ Ê Trà sữa không mày “. Đang trong dòng hồi tưởng miên man tôi lại chợt giật mình nhận đó ra đó chỉ là ký ức và hiện tai bâi giờ chúng tôi sắp sửa phải nha nhau rồi. Một dòng nước mắt chạy xuống làm tôi nhờ đi từng nét chữ. Tôi biết không cố cuộc gặp gỡ nào trành khỏi những giây phút chia xa, nhưng vẫn muốn níu kéo dù biết là khôgn thể được “ Ta sợ mất đi một thứ gì đó là sự nuối tiếc chẳng”.
Nuối tiếng một quãng thanh xuân tuôi đẹp , nuối tiếc vì trước kia mình đã không đối sử tốt với chúng nó tốt hơn nữa. Khi tiêgns ve râm ran, khi những chùm hoa phượng nở đỏ thì cũng là lúc đã phải chia tay nhau. Vì vậy người ta mới nói rằng “ Mùa hè là mùa của sự chia li”. Thời gian bên nhau của đời nó chúng tôi nó không còn quá nhiều lắm, mời ngày nào vào còn là những cô câu học trò trước bao sự lạ lẫm, bao sự ngại ngùng bỡ ngỡ thế mà giờ đây chúng tôi đã thưởng thành hơn, sắp trở thành những con người của thế giới bao la tốt đẹp hơn, sẽ chẳng còn những phút bên nhau với những trò nghịch ngợm quậy phá và tối chắc chắn một điều rằng, sau này nhớ lại sẽ không bao giờ quên bởi chúng tôi đã có những bức ảnh, những thước phim hay nhất và đáng nhớ nhất của chứng tôi. Cái khoảng khác chúng tôi ngồi quây quần bên bàn tiệc, nhay xung qanh đống lửa bập bùng với những chiếc pháo hoa phát sáng trong đên tối sẽ nhớ mãi là kỉ niệm đẹp và lưu giư tâm hồn và con người chúng tôi như một chiếc túi thần kỳ mà sau này khi mở ta dẽ biến thằng những ngôi sao lấp lánh.
Đối với chứng tôi, lớp 12N như một người bạn tri kỉ mà tôi” khắc cốt khi tâm” Tập thể lớp 12N đã dạy tôi rất nhiều làm thế nào để trở thành một người tốt, nó đã gắn kết tôi với bạn bè, thầy cô để chúng ôi toạ thành một tập thể đoàn kết, gắn bó, yêu thương nhau. Tôi cũng hi vọng rằng tát cả các bạn bè cùng nhau có gắng chuẩn bị 1 tập thể thật tốt để chiến đâu với kỳ thì THPTQG sắp tới để đặt được kết quả thật tốt, thật viên mãn. “ Cuộc đời đang ở phái trước, chúng ta hay xũng nhau có gắng để làm chủ nó nhé các bạn 12N thân yêu của tôi.