TN182_Dương Thị Thúy Ngân_12A8 THPT Lắk_Đắk Lắk

16:14 10/05/2019

Thời gian là thứ bông đùa con người nhất trên thế gian, nhưng thời gian không thể làm quên đi những kỉ ức kỉ niệm của con người, có chăng chỉ là ta quên đi hoặc cất giấu ở nơi sâu thẳm của trái tim. 3 năm cấp ba, tuy không dài nhưng chớp mắt một cái đủ để chúng tôi hoài niệm về những gì tốt đẹp nhất của tuổi học trò. Năm ấy như ” những chú cún con ” ngây thơ hồn nhiên nhưng cũng rất cuồng dã, chúng tôi gặp được nhau và thành tri kỉ. Ngày xưa cứ nghĩ rằng cấp 3 cũng như cấp 1 cấp 2 dù chuyển cấp nhưng bạn bè vẫn gặp được nhau, sau rồi mới nhận ra cấp 3 không như vậy – quãng thời gian ấy cứ vô lo vô nghĩ nghĩ rằng bạn bè chẳng thể nào đi xa được, chẳng thể nào không gặp nhau được nhưng cuối cùng đã lầm là sự nhầm lẫn lớn nhất trong 18 năm làm người. Thật khó để mà rời xa những thứ đã vô cùng thân thuộc với mình: trường, lớp, hàng cây, ghế đá, thậm chí là sân trường rộng lớn đầy ắp những kỉ niệm.

Trường THPT Lak, trường được xây dựng ở trên núi, phương tiện và điều kiện khó khăn, ngày nào chúng tôi cũng dậy thật sớm để lội suối cưỡi voi đi học, thậm chí không ngại những ngày khó khăn mặc những chiếc ” áo lá”, ” quần lá” chỉ để được đi học, ý chí đi học con chữ, niềm đam mê đi học và được học luôn cháy bỏng trong lòng ngực của chúng tôi. Việc được đến trường mỗi ngày là điều may mắn nhất trong cuộc đời chúng tôi. Gặp những người bạn mới, chơi những trò chơi mà trước đây không dám thử, nhút nhát và e thẹn.

Năm nay có lẽ là mùa phượng cuối của chúng tôi. Là mùa hè cuối cùng mà chúng tôi không hề muốn nhưng cũng chẳng thể nào quên. Bạn bè xung quanh vẫn vậy, vẫn vui đùa chọc phá nhau nhưng ai cũng hiểu rằng bản thân phải thật trân trọng những phút giây cuối cùng của lớp 12 này. Làm những gì mà trước đây không dám làm và nói những gì mà trước đây bản thân không dám nói để sau này khi nhớ lại năm tháng học trò ấy sẽ không hối hận áy náy. Chúng tôi của hiện tại có thể chưa phải là hoàn hảo nhất nhưng những cảm xúc chúng tôi giành cho nhau là chân thật nhất, không mưu toan không cầu kì.

Điều đáng sợ nhất của đời học sinh chính là, những con người cùng chúng tôi trải qua khoảng thời thanh xuân ấy sau này còn có thể gặp lại hay không?. Chỉ sợ rằng ” chúng ta sau này cái gì cũng có chỉ là không có chúng ta.”. Mong rằng chúng tôi của rất lâu rất lâu sau này, dù hai mắt đã mờ, dù khuôn mặt chỉ còn lại đầy những nếp nhăn nhưng  khi hồi tưởng lại thuở thiếu niên tăng động ngày xưa ấy nụ cười hạnh phúc vẫn nở trên khóe môi, là nụ cười đẹp nhất, chân thật nhất.

 

Đăng Kí học Fpoly 2023

31 bình luận trong “TN182_Dương Thị Thúy Ngân_12A8 THPT Lắk_Đắk Lắk

Bình Luận