“Về lại trường xưa với bao kỷ niệm, bóng dáng cô thầy vẫn vương không rời, một thời tuổi thơ trôi theo cánh phượng, lời thầy cô vọng mãi”, thế là 12 năm của tuổi học trò đã trôi qua, trôi qua một cách nhẹ nhàng với biết bao kỷ niệm buồn vui.
Người ta thường nói lứa tuổi đẹp nhất là lứa tuổi của thời học sinh vô tư, hồn nhiên, quả đúng là như vậy. Còn gì vui hơn khi cùng lũ bạn thân chơi đùa, đôi lúc lại phá phách. Tôi nhớ lắm những lúc cùng nhau đến trường, cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa. Tôi còn nhớ những buổi sáng sớm đạp xe trên đường đến trường tình cờ gặp nhau, trao nhau những nụ cười, trao nhau những câu nói dí dỏm “mày đi học sớm dữ”, “mày còn đi học sớm hơn tao nữa, nhà mày xa hơn tao mà, hehe”, cùng những câu nói bông đùa, không chút toan tính. Tôi cũng nhớ lắm những trưa nóng bức phải đạp xe về, vừa đói, vừa mệt, nhưng vẫn không thiếu những câu nói, tiếng cười trên suốt đoạn đường về.
Có rất nhiều kỷ niệm mỗi khi nhắc đến tuổi học trò, trong đó không thể không nhắc tới tình yêu thời học sinh đáng yêu. Tình cờ trao nhau những nụ cười, rồi lại tình cờ bị bọn bạn ghép đôi, rồi có phải cũng tình cờ yêu nhau? Một tình yêu học trò rất đỗi ngây thơ và đáng quý. Đôi lúc cũng giận nhau đấy, hay nói một cách khác là dỗi hờn, nhưng không lâu đâu, chỉ cần một lời xin lỗi, một cử chỉ dễ thương là hết giận ngay thôi.
Tuổi học trò là thế, ngây thơ lắm, hồn nhiên lắm.
12a4. ???????
Yêu a4