TN258_Dương Thị Ngọc Ánh_12B3 THPT Trần Đại Nghĩa_Đắk Lắk

15:22 22/05/2019

Lật dở lại trang lưu bút, hình kỷ yếu có mặt đầy đủ cả lớp vẫn còn đó (sau này mới biết rằng nó là tấm hình đầu tiên và cuối cùng 3 năm chúng tôi có). Bên dưới, giữa những trang giấy màu đã pha màu cafe sữa, còn ép cánh phượng khô, nét mực tím… Mọi thứ ùa về, ngày…tháng…năm… từng chút một.

Ba năm cấp 3, tôi đã làm gì? Không phải không thể trả lời. Mà vì 3 năm niên thiếu ấy có quá nhiều khờ dại để nhớ, để bắt đầu từ đâu, diễn trình như thế nào và kết thúc ra sao.

Ba năm, chúng ta đã từng đặt mình trước 2 chữ ĐẠI HỌC to lớn, rồi cuộc sống cứ thế gói gọn trên một đường thẳng: NHÀ-TRƯỜNG-CHỖ HỌC THÊM. Để rồi chính bản thân, sau này mới nhận ra đã đánh mất rất nhiều cơ hội được chơi cùng chúng bạn, được cúp học, được yêu ai đó khờ dại, được nói chuyện riêng và dính sổ đầu bài,…

Chúng ta luôn hối tiếc vì chưa bao giờ sống hết mình cho tuổi trẻ như thế. Và vì còn trẻ, có quyền sai và có quyền được nói: Giá như, nếu là, ước chi, thì là…

Nhớ năm lớp 10, lần đầu tiên cô chủ nhiệm sắp ngồi chung bàn với một đứa xa lạ. Hồi đấy ghét cay ghét đắng đứa bên cạnh chỉ vì nó học giỏi, nó ham học, nó hiền lành, nó không bao giờ ngủ gật trong lớp, nó chẳng bao giờ mang quà vặt trong cặp… Vậy là, cầm cây thước đo đo vẽ vẽ, phân định cái ranh giới rõ ràng chia bàn làm hai.

Sau này, năm tháng qua đi, hôm đứa chung bàn không đi học lại thấy trống vắng, hôm đứa cùng bàn ngủ gật lại thấy ngây ngô, hôm đứa chung bàn mang cho món quà vặt đầu tiên lại thấy “ôi chao! nó đáng yêu thế”. Cái vạch kẻ cũng thế mờ nhạt dần. Vì đứa bạn chung bàn, sau này, là một phần không thể thiếu trong ta.

Người ta nói: Mối tình tuổi học trò có lẽ là thứ tính cảm trong trẻo và đẹp đẽ nhất đời người. Vì lúc đó, chúng ta ở cái tuổi chưa đủ trưởng thành để nghĩ nhiều, cũng không còn nhỏ bé để yêu đương hời hợt.

Tình yêu cấp 3 đơn giản lắm! Chỉ là cái liếc vụng, nhìn trộm, thương thầm với bao lời muốn nhắn gửi không thành lời, là đôi lần ngồi cạnh nhau chung phiến ghế, cùng đi về trên khoảng sân trường rộng lớn, cùng chịu chung hình phạt, cùng đạp xe, cùng ăn uống, cùng nói chuyện và cùng nhắn tin: Ngày mới tốt lành, vào một buổi sáng đọng đầy sương nào đó.

Thời thanh xuân của chúng ta cứ thoi đưa, một đi không trở lại. Hồi đó, khi phượng nở rộ khắp sân trường màu đỏ thắm, những ngày cuối cùng của tháng 5, tụi học trò luôn có một nỗi buồn man mác. Hôm nay, chúng ta tạm biệt.

Đăng Kí học Fpoly 2023

Bình Luận