Bạn và tôi, mỗi người chúng ta đều có một bức tranh cuộc sống của riêng mình. Thời gian, vấp ngã, khổ đau, cả nụ cười và niềm hạnh phúc sẽ làm nên sắc màu của bức tranh ấy. Sẽ có những mảng sáng của thành công, bình an trong cuộc đời và những mảng xám xịt nơi mà ta phải vượt qua khó khăn, thách thức. Nhưng rồi một khoảnh khắc… bạn sẽ giật mình… chợt vẽ trên đôi môi một nụ cười an nhiên… rồi một chút tiếc nuối… một thoáng xót xa và… đọng lại là một nỗi buồn mang mác đến hoang hoải, không tên… Đó là mảnh ghép muôn màu của tuổi thanh xuân trong cuộc đời mỗi con người, đặc biệt hơn cả là cái thuở dở dang còn cắp sách dưới mái trường THPT thân thương.Và thế là ta để lại nơi ấy một phần tuổi thanh xuân
Cấp 3- chương cuối của thời học sinh hồn nhiên, mơ mộng chắc hẳn là nơi vui nhất, buồn nhất và “điên” nhất trong cuốn nhật kí tới trường của mỗi người. Người ta bảo cấp 3 khác cấp 2 nhiều lắm, cũng đúng thôi! Khi ấy, chúng ta như thấy mình bước sang một trang mới, một hành trình mới. Ta sẽ không còn thường xuyên gặp mặt những người bạn, thầy cô đã quen thân lâu nay. Bước vào sân trường, ngước lên bông bằng lăng tím mới nở, vẫn còn vương hương trên cành, lòng lại thoáng có chút e dè, lo âu và… bất an
Nhưng rồi thời gian đã mang chúng ta gần lại với nhau. Thấp thoáng sau những vạt nắng vàng trên sân trường giờ ra chơi là tiếng cười khúc khích của mấy đứa bạn nô đùa, giấu của nhau chiếc giày, quyển vở… Hay những ngày sao mà trời cứ âm u mây mưa vì hai đứa hôm qua lại giận nhau rồi. Tối đến ngồi vào bàn học vừa thấy có lỗi vì đã lỡ lời với nó, lại vừa bực mình vì giờ ra chơi nó cố tình cười nói với cái đứa mà mọi khi cả hai vẫn nói xấu, định chọc tức mình đây mà…
Dưới bóng cây bằng lăng mới nở ngoài kia, ngan ngát một màu tím mộng mơ, còn là ánh mắt chất chứa biết bao nỗi niềm chưa nói. Có những thứ tình cảm thật đẹp, tinh tế, tựa như cánh bướm non tuyệt mĩ làm cho người ta ngây ngất, nhưng cũng lại rất dễ tan biến bởi nó mỏng manh quá mà