TN70_Lê Ngân_THPT Cưmgar_Đắk Lắk

13:50 16/05/2018

Mùa chia tay đến mang theo những kỷ niệm đong đầy của tuổi học trò. Mỗi người đều muốn lưu giữ cho mình những ký ức về bạn bè, thầy cô, trường lớp qua những dòng lưu bút. Từng trang kỷ niệm ấy đã trở thành hành trang mà sau này mỗi lần nhớ về tập thể lớp 12a9-Trường thpt cưmgar niên khoá 2015-2018 tôi và các bạn sẽ vô cùng bùi ngùi và xúc động mà bất kỳ ai đã, đang và sẽ trải qua thời học sinh đều không thể quên.

Đã 3 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường THPT Cưmgar của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi….

Ba năm trôi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thoáng chốc ta thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng…

Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.

Có còn chăng những thi sĩ làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có còn đâu những buổi học hôm nào

Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tinh nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.

Đã xa rồi lớp học dưới mái trường
Một mái nhà chỉ còn trong kí ức
Nhưng trái tim vẫn bồi hồi trong ngực
Vẫn thầm thì khẽ gọi “Mái trường THPT Cưmgar”

Ngày chia tay tuổi học trò, cả sân trường sáng bừng màu áo trắng, từng nhóm đứng bên nhau, đứa cười, đứa khóc, sao ngày vui lại rưng rưng nước mắt, sợ sau này không biết có gặp nhau? Bọn con trai ngày thường nghịch ngợm là thế, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại buồn, chẳng đứa nào muốn rời xa lớp học.Lúc trống trường rộn rã vang lên, sao lại khóc, nắm chặt tay nhau, giây phút cuối còn điều gì muốn nói, thấy nghẹn ngào nên lại để trôi qua. Có một thoáng mắt buồn chợt hiện sau khung cửa, ai nhìn trộm mình rồi lại khẽ quay đi. Giai điệu mùa hè làm tim tôi xao xuyến, nỗi nhớ bâng khuâng chưa khi nào vụt tắt. Mùa hè ơi, sao vội vã qua nhanh!  Ai đã sống, đang và sẽ sống hãy giữ giùm nhau ký ức tuổi học trò. Bởi tôi sợ thời gian và khoảng cách làm bạn quên tôi giữa bộn bề cuộc sống. Ai cũng chỉ một và chỉ một lần như thế, được khóc, được cười, được buồn vui lẫn lộn, được là những thiên thần áo trắng….Điều tôi muốn nói không cao, không xa, mà chỉ ở đây ngay trong tim bạn. “Tuổi học trò không đơn giản chỉ là kỷ niệm, đó là nơi nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Cho bạn một nhân cách, một hướng đi trong cuộc đời. Đừng để hai chữ “giá như” làm nhạt phai những năm tháng đẹp đẽ của cuộc đời”. 

Biết bao ước mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa chưa thành lời và những dòng lưu bút ghi thật nhanh. Dường như lúc đó ai cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết thời học trò sẽ không bao giờ trở lại. Để rồi ngày chia tay những giọt nước mắt lăn dài, ai cũng cảm thấy trống trải khi ngày mai phải rời xa hàng ghế đá, sân trường, bảng đen, lớp học thân quen…Mái trường Cưmgar? thầy cô ơi? chúng em xin hát mãi ở nơi này bài ca về trường cũ. 

Mùa Hạ cuối của đời học sinh, phượng cháy lên nỗi nhớ, ngày mai mỗi đứa về một miền quê khác nhau, làm sao để sau này có thể tụ họp đông đủ cả lớp đây? Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Thời gian trôi qua kẽ tay, đưa mùa hạ cuối chợt về ngẩn ngơ chẳng cho ai kịp giữ. Tuổi học trò trôi đi trên từng trang lưu bút, mùa phượng cuối ùa về cho ai tiếc những tà áo dài trắng bay…Giữa sân trường vắng nghe tiếng lá rơi như chạm vào thời gian, chạm vào mùa những ngây ngô và hồn nhiên của lũ học trò ngày xưa chưa kịp lớn…Hạt bụi phấn rơi chưa kịp vương mái tóc 
thầy,cô đã bạc, đã làm nhòe nước mắt mi ai trong những tiết học cuối cùng…Những dòng lưu bút vết mực chưa kịp hong khô, tiếng nấc môi ai đã rung lên nghẹn ngào, khắc khoải…Tiếng đàn lặng lẽ câu hát chia tay, xa mà gần lắm, mùa phượng cuối đang chập chững ngoài thềm…Thời gian vội vã trôi chẳng giữ cho ai, và cũng chẳng đợi ai. Chỉ kịp trao cho nhau những nụ cười nuối tiếc…Một ánh nhìn bảng lảng buồn nơi cuối hành lang heo gió, mai xa rồi khoảng kí ức này biết cất vào đâu? Những cái ôm siết chặt vai nhau, tiếng khóc nấc lên những hẹn ước về một chân trời mới… Một thời áo trắng trong veo và tinh khôi đến thế …Bước thời gian chầm chậm ám bụi trên những bức tường rêu phong, cánh cửa gỗ nguệch ngoạc những hồn nhiên của một thời bảng đen và giấy trắng… Bằng lăng tím dấu buồn e ấp, phượng hồng buồn che nắng đứng ngẩn ngơ…
Ba năm vô tư và tươi mới nhất cuộc đời con người, giờ sắp phải chia xa, không thể không khiến người ta bâng khuâng, luyến tiếc. Trong giờ phút nghe tiếng trống bế giảng vang lên, không còn những khoảng cách, những lo lắng về thi cử, mọi giận hờn đều bay biến.
Tất cả sắp chỉ còn là kỷ niệm! Hôm nay là ngày cuối rồi. Ngày  của tuổi học trò. Hè này là hè cuối rồi. Chút nữa thôi, mình cũng như tất cả các bạn 12 khác phải tạm biệt thời học sinh, tạm biệt thầy cô yêu dấu với nhiều kỷ niệm đáng nhớ để chuẩn bị bước vào kỳ thi cam go, lựa chọn mới cho con đường đời của mình.

Mai đây trên đường đời, nếu còn được gặp lại, chúng mình sẽ cùng lật giở từng trang ký ức này nhé! Để thấy mình đã sống, đã đi qua thời học sinh đẹp đẽ và ý nghĩa đến nhường nào.

Và đặc biệt nhất tập thể ,lớp12a9 thpt cưmgar xin gửi lời cảm ơn chân thành và biết ơn đến thầy giáo chủ nhiệm:Phan Văn Thư 
                          ? ???
Là Thầy chủ nhiệm của lớp trong suốt 3 năm vừa qua, thầy chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình. Sau những giờ dạy là lời hỏi han về lớp, về trò của mình. Từ việc cá nhân đến việc gia đình. Từ việc học cho đến những tiết sinh hoạt, với những bài thuyết trình mà chủ đề thầy đưa ra gần gũi với thực tế cuộc sống của tuổi me xanh, hồn nhiên mơ mộng. Rất hiếm hoi thầy la mắng. Nhưng mỗi lần thầy lên giọng là cả lớp im bặt, không một tiếng nói. Lắng nghe từng lời nói sâu sắc của thầy, chúng tôi sửa chữa lỗi lầm. Giọng thầy trầm ấm, nhẹ nhàng mà có “trọng lượng” rất lớn. Tuổi học trò tinh nghịch là vậy nhưng sau khi nghe lời giảng của thầy, chúng tôi như hiểu cả và tự hứa sẽ không mắc lỗi nữa.
Không chỉ làm tốt ở vai trò dạy, trách nhiệm của người thầy chủ nhiệm mà ở thầy còn có một trái tim tràn đầy yêu thương. Thầy thương sự thiếu thốn của học trò mình, thương cả lớp bị cảm bởi những tiết học nắng mưa thất thường… Đôi mắt thầy nhìn xa xăm như thấu hiểu mọi điều nơi sâu thẳm trái tim của chúng tôi. Để chúng tôi cảm nhận được sự ấm áp của người thầy thấu hiểu tâm tình học sinh. Đôi khi không phải cái dịu dàng làm ta gần gũi mà chính lòng yêu thương, sự tận tụy và trách nhiệm đã làm nên hình ảnh một người thầy lý tưởng.
Người thầy chủ nhiệm ấy sẽ mãi là hình ảnh theo tôi suốt cuộc đời này. Mong thầy sẽ tiếp tục làm chủ nhiệm lớp tôi vào năm tới, để tôi cảm nhận được rằng: đối với mỗi học trò, chẳng có gì hạnh phúc hơn là có một người thầy gần gũi hướng dẫn ta bước vào tương lai.  
       Tạm biệt tuổi học trò mến thương!!! 
??????????????

Đăng Kí học Fpoly 2023

7 bình luận trong “TN70_Lê Ngân_THPT Cưmgar_Đắk Lắk

Bình Luận