Hôm nay, mình quyết định không viết về điều gì hệ trọng, cũng không có những biểu đồ về cách thức học hay những phân tích về trí thông minh…. Đây chỉ là những dòng tâm sự của một người trẻ tuổi, đứng trước những đổi thay của cuộc sống mà thôi.
25 tuổi, mình đã nếm nhiều trải nghiệm buồn, vui. Có lúc hào hứng, có lúc tủi hờn. Đôi lúc thành công, nhiều khi thất bại và gục ngã. Suy cho cùng, nhìn lại chừng đó thời gian, phần nhiều là cuộc sống đang bắt bản thân mình thay đổi, để rồi khác đi, trưởng thành lên, và vững vàng hơn.
Đà Nẵng
Bước chân đến Đà Nẵng, công tác ở đây 2 tháng, thời gian không dài, nhưng đủ để hiểu và bắt kịp với cuộc sống của nơi đây. Và rõ rồi, Đà Nẵng là một điều gì khác lắm.
Thú vị
Khi vừa bước chân xuống sân bay, khác với khí trời lạnh buốt và âm u ngoài Hà Nội, ở đây nắng ráo và lộng gió.
Không còn những giờ đồng hồ bon chen với tắc đường và khói bụi, cũng chẳng còn những lúc tay khô và môi thì nẻ chín đỏ. Chỉ còn đây cảm giác êm ru, nhẹ và dễ thở. Thậm chí đôi khi ta chỉ muốn hít hà cho hết những luồng sinh khí và sự thuần khiết của nơi đây rồi gói ghém để dành một ngày nào đó mang bớt về Hà Nội.
Vào Đà Nẵng, thay đổi nếp sinh hoạt. Không còn những sáng sớm hay chiều tà đi chợ rồi đeo tạp dề và sửa soạn vào bếp; mà là hàng giờ lang thang, chậm rãi, nghe tiếng sóng để cảm nhận nhịp vỗ của những dòng nước mặn cuốn vào chân.
Bỡ ngỡ
Ờ thì thay đổi có những cái hay, nhưng bao giờ chẳng có những điều bỡ ngỡ. Một chút sợ hãi khi bước vào môi trường mới không biết tên ai. Mình thậm chí còn chẳng nắm rõ phòng Công tác sinh viên ở đâu, rồi phòng Kế toán, phòng Đào tạo…. Mình đi lạc đến mấy lần. Ở đây ngôn ngữ cũng khác, mình nghe mãi mà không ra. Có nhiều từ địa phương rồi những từ mà mình chưa nhắc đến bao giờ làm mình hoa hết cả mắt. Những món ăn mình chưa quen vị, cả những con đường mình chưa biết tên, những cái nhìn mình chưa hiểu ý.
Rất lạ, rất khác, rất băn khoăn.
Mỉm cười và bước
Vậy trong lúc thay đổi, con người ta nên làm gì? Có lẽ mỗi người sẽ có cách phản ứng riêng. Tuy nhiên, các bạn hãy thử dành chút thời gian để suy ngẫm nhé. Nếu ta càng thu mình lại và chỉ chú ý tới những điều bất lợi, những điều khiến ta lạc lõng,… thì ta sẽ mãi mãi ở đó, loay hoay làm thế nào để vượt qua chính mình. Bởi vậy, cách tốt nhất, hãy coi những thay đổi đó là một bậc cầu thang. Ta hãy cứ tiến lên, leo qua từng bậc, và rồi một lúc nào đó, ta sẽ nhận ra, ta đã vượt qua nó. Và khi đó, ta thấy mình cao hơn….
Mình đã làm như vậy. Mình mỉm cười với gió biển, mỉm cười với mọi người và mở lòng mình để đong đầy những điều mới mẻ. Sáng nay, mình đã giúp mấy bác ngư dân kéo một mẻ lưới vào bờ, hay thử ăn một bát bún chả cá khác với những gì mình từng được ăn…
Vậy đó, cuộc sống là đổi thay, ta hãy mỉm cười để bước qua nó. Bạn hãy tự hỏi mình, bạn đã đủ sẵn sàng để mỉm cười với những điều mới, những cách học mới, và nhìn ra những điều tốt đẹp mà những Hình thức học mới như Blended Learning mang đến cho bạn chưa? Tự hỏi và cùng tìm ra câu trả lời bạn nhé.
Theo mình thì Blended Learning cũng chỉ là một chặng cầu thang. Còn bạn thì sao?
Nguyễn Thị Phương Linh
Giảng viên Tiếng Anh – FPT Mạng cá cược bóng đá
Hà Nội