Tuần lễ Giáo dục Quốc phòng đã kết thúc nhưng dư âm của nó vẫn còn như mới đối với chàng sinh viên chuyên ngành Ứng dụng phần mềm Cao đẳng thực hành FPT Mạng cá cược bóng đá Hà Nội – Lê Quang Vũ. Cùng nhớ lại những thời gian sống cuộc đời người lính qua dòng tâm sự của Vũ nhé!.
Những ngày đầu ở Trung tâm Giáo dục Quốc phòng Hà Nội 1 (TT GDQP HN1) quả thực là rất khó khăn với chúng tôi. Là sinh viên hẳn ai cũng quen với việc ngủ nướng, thời gian sinh hoạt chưa hợp lý. Thế nhưng trong môi trường quân đội này chúng tôi phải học cách rèn luyện đúng tác phong, ăn ngủ và học tập luôn có giờ giấc.
Còn nhớ những buổi sáng đầu tiên khi phòng Đại đội vang lên tiếng loa báo thức, những tiếng ngái ngủ vẫn còn, mắt còn đang lim dim nhưng đã cố gắng ngồi dậy với vẻ cam chịu. Nhưng chỉ 1 tuần sau thôi khi nghe thấy hiệu lệnh thúc giục chúng tôi đã tất bật vội vàng chuẩn bị đi tập thể dục.
Kể về đợt tập quân sự là bao nhiêu cảm xúc, tâm trạng lại ùa đến với tôi mãnh liệt. Nơi đó hiện về trong tôi là hình ảnh cả Đại đội cùng nhau sinh hoạt, mọi người cùng nhau hát vang những câu hát về người lính. Nhớ những tối cả lớp kéo nhau ra đường băng phía sau Đại đội ngồi xích lại bên nhau, trong khoảng không gian tĩnh lặng rất riêng cùng kể nhau nghe những suy nghĩ, tâm tư rất riêng từ đáy lòng mình, hay chỉ là những câu nói đùa bâng quơ. Nhớ lắm những tối mất điện mọi người thắp nến, ôm đàn ghi-ta cùng nhau hát vang.
Nhớ cả những buổi học trên giảng đường đứa nào cũng cố gắng nhanh chân lên sớm để giành cho mình và mấy thằng bạn chỗ ngồi lý tưởng để có thể ngủ gật mà thầy không biết. Nhớ cả những buổi tập trung đi ăn cơm dù nắng hay mưa cũng không thiếu mặt, không còn cảm thấy vất vả như những ngày đầu tiên, những tiếng nói cười, nô đùa rôm rả theo từng bước chân.
Nhớ những lời quan tâm ân cần, những lời nói đùa dí dỏm, những lời dạy quý giá của các thầy. Cảm ơn thầy, cảm ơn khóa học quốc phòng 207 đã cho chúng em biết thêm được nhiều điều. Chúng em giờ đây đã hiểu hơn về cách tổ chức trong quân đội, biết thêm về các lực lượng vũ trang, hiểu thêm về thuốc nổ, về AK rồi cả những thuật ngữ chuyên ngành mà chỉ trong quân đội mới có. Cảm ơn các thầy đã dạy chúng em từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống. Từ cách gấp chăn màn sao cho vuông hình sắc cạnh, cách xếp giầy dép sao cho ngăn nắp, cho đến cách đi đứng, ăn mặc, ứng xử sao cho không gây phản cảm.
Gấp lại những bộ quân phục đã gắn bó với chúng tôi trong suốt 2 tuần qua mà lòng cảm thấy nuối tiếc. Không biết từ khi nào tôi đã quên cái cảm giác nặng nề, gò bó như buổi đầu mặc chúng. Giờ đây đối với tôi đó lại là bộ trang phục mà tôi cảm thấy thoải mái nhất, tự tin nhất, nó chính là sợi dây giúp chúng tôi khỏi sự xa cách, khỏi sự phân biệt tầng lớp hay cấp bậc. Chúng tôi cùng là chiến sĩ và cùng gọi nhau là đồng chí. Tôi luôn tự hào vì được khoác lên mình màu áo xanh của lính, được trải nghiệm cuộc sống người lính, biết thêm được nhiều điều bổ ích.
Đêm cuối cùng của khóa học quân sự ở TT GDQP HN1 mọi người hầu như không ngủ, ai cũng muốn cho thời gian ngừng lại để có thể ở bên nhau được lâu hơn, để cố gắng hiểu nhau hơn. Buổi sáng ngày chúng tôi trở về, những hạt mưa bất chợt rơi xuống như muốn níu giữ chúng tôi ở lại mảnh đất này thêm nữa, những bức ảnh được chụp cùng nụ cười pha chút buồn của sự chia tay.
Xe chúng tôi lăn bánh trở về, ai cũng ngước mắt nhìn qua cửa kính cố lưu giữ lại những hình ảnh thân thương của TT GDQP 1, để cất vào trong ngăn kéo kỉ niệm những niềm vui nỗi buồn đã có ở nơi đây. Trước khi viết bài này cảm xúc đã thi nhau ùa về với tôi. Muốn chia sẻ, muốn thể hiện hết tình cảm chân thành của mình mà sao khó quá…Tôi không muốn mình bỏ sót bất kì một kỉ niệm nào bởi tất cả đều đáng quý, đáng trân trọng với tôi cũng như với tất cả những bạn sinh viên khóa 207. Hai tuần được đóng vai chiến sĩ giúp chúng tôi hiểu thêm, được trải nghiệm nhiều điều.
Trở lại với cuộc sống trước đây, được tự do với những giấc ngủ, được thoải mái với những trang phục, thịnh soạn trong những bữa cơm mẹ nấu chắc hẳn có rất nhiều người lại vu vơ nhớ về bữa cơm với rau muống luộc, tôm rang và cá khô. Sẽ có người bất chợt tỉnh dậy vào lúc 5h sáng rồi lại nhận ra mình đang trên chiếc giường êm ái, mắt nhắm nghiền và trái tim cứ rộn ràng vì nhớ…
Tạm biệt quãng thời gian mặc áo lính ngắn ngủi với biết bao tình cảm thân thương, những hành trang ở con đường cuộc sống phía trước, những bài học về tình yêu đất nước, những kỉ niệm, cảm xúc dạt dào về mảnh đất nơi đây có lẽ sẽ không bao giờ phai nhạt…