Có một câu ngôn tình tôi còn nhớ rất rõ: “ Năm chúng ta 16 tuổi cô giáo nói: “ Ba năm cấp ba thực sự rất dài.”. Năm chúng mình 18 tuổi, cô giáo lại nói trong nghẹn ngào: “ ba năm cấp ba thật sự rất ngắn nhỉ?” Ba năm thật sự rất dài, chỉ là thời gian quá vội vã mà thôi.” Và ba năm ấy kết thúc sau một ngày đượm buồn là mùa hè năm ta tốt nghiệp. Ba năm thanh xuân đổi lại một kỉ niệm, chúng ta vẫn còn nhớ rất rõ. Dù xuân hạ thu hay đông mỗi mùa đều có bóng hình của mùa hè năm ấy.
Trong kỉ niệm ngày đó có đứa sống tận hưởng vui vẻ. Có đứa chọn yêu thầm một đứa khác mà u buồn. Có đứa muốn hơn người đậu vào đại học danh tiếng mà bỏ công sức tu luyện ngày đêm, có đứa xàm đứa điên đứa tưng tửng, v..v… Đến mai này thanh xuân đã đi qua. Chúng ta chưa kịp nói với nhau những điều cần nói, chưa kịp cười hết câu. Liệu còn có thể thỉnh thoảng cúp học, nhờ đứa cùng bàn giả làm cha mẹ kí tên vào tờ giấy phép, có còn ăn vụng trong lớp hay lén lút lật tài liệu rồi thả phao cho tụi anh em hay không?Chả còn đứa nào lấy cha mẹ mình ra gọi như gọi hồn nữa, chả còn những ảnh dìm của mình bị chúng bạn đăng lên facebook làm trò cười. Không còn được xem mấy màn ôm hoa đi tỏ tình bá đạo vào ngày lễ tình nhân, quốc tế phụ nữ,… người tỏ tình có một mà bọn hùa kéo theo đến toàn khối trừ mấy đứa bận ở nhà vệ sinh thì còn lại đều có mặt. Đứa ngày đó yêu nhau thắm thiết rồi cũng chia tay. Đứa ghét cay ghét đắng nhau lại góp gạo thổi cơm chung còn sinh đôi sinh ba cả . Chúng anh em hành tẩu giang hồ đứa rồi sẽ lập gia đình riêng không còn đứa nào giúp mình ghẹo gái. Bọn chúng quên câu thề cùng cưới vợ dưới trăng “mây mù giăng lối ”. Hội chống ế nay còn đâu? Chỉ còn mình mình ế,thế mới thấy “ta lạc trôi giữa đời”…như câu hát một thời vẫn nghêu ngao.
Trong tháng ngày thanh xuân ấy lại có những đứa cực lầy cực bựa rõ ràng là ế chổng ế chê lại như tiên sư đi bàn chuyện tình yêu đưa ra những định nghĩa không đỡ nổi: “ Yêu là tiến về phía trước phá bỏ mọi rào cản.”, “ Tình yêu chính là lời hứa xuông của một thằng điên được một con ngu tin cả một đời”. Tuổi trẻ mà! Cả ngày dài ăn ngủ selfie tối đến thức tận khuya luyện ngôn tình. Đến mùa thi thì vắt dò mang tơi đội mũ chạy đến các cơ sở học thêm. Vô lo vô nghĩ. Sôi nổi bất đồng. Thích phá cách nhưng lại lười thành công. Tuổi trẻ thích thì làm thích thì thể hiện.
Gởi cho thanh xuân của chúng ta.
” Sau khi tốt nghiệp, tao với mày cắt đứt nhau luôn”. Khi ấy chúng tôi đều không biết, một câu đùa giỡn lại nói trước được cả tương lai.
Có trong mơ tôi cũng muốn trở về là tôi của mùa hè năm 17 tuổi.
Có một câu ngôn tình tôi còn nhớ rất rõ: ” Năm chúng ta 16 tuổi cô giáo nói: ” Ba năm cấp ba thực sự rất dài.”. Năm chúng mình 18 tuổi, cô giáo lại nói trong nghẹn ngào: ” ba năm cấp ba thật sự rất ngắn nhỉ?” Ba năm thật sự rất dài, chỉ là thời gian quá vội vã mà thôi.” Và ba năm ấy kết thúc sau một ngày đượm buồn là mùa hè năm ta tốt nghiệp. Ba năm thanh xuân đổi lại một kỉ niệm, chúng ta vẫn còn nhớ rất rõ. Dù xuân hạ thu hay đông mỗi mùa đều có bóng hình của mùa hè năm ấy.
Trong kỉ niệm ngày đó có đứa sống tận hưởng vui vẻ. Có đứa chọn yêu thầm một đứa khác mà u buồn. Có đứa muốn hơn người đậu vào đại học danh tiếng mà bỏ công sức tu luyện ngày đêm, có đứa xàm đứa điên đứa tưng tửng, v..v… Đến mai này thanh xuân đã đi qua. Chúng ta chưa kịp nói với nhau những điều cần nói, chưa kịp cười hết câu. Liệu còn có thể thỉnh thoảng cúp học, nhờ đứa cùng bàn giả làm cha mẹ kí tên vào tờ giấy phép, có còn ăn vụng trong lớp hay lén lút lật tài liệu rồi thả phao cho tụi anh em hay không?Chả còn đứa nào lấy cha mẹ mình ra gọi như gọi hồn nữa, chả còn những ảnh dìm của mình bị chúng bạn đăng lên facebook làm trò cười. Không còn được xem mấy màn ôm hoa đi tỏ tình bá đạo vào ngày lễ tình nhân, quốc tế phụ nữ,… người tỏ tình có một mà bọn hùa kéo theo đến toàn khối trừ mấy đứa bận ở nhà vệ sinh thì còn lại đều có mặt. Đứa ngày đó yêu nhau thắm thiết rồi cũng chia tay. Đứa ghét cay ghét đắng nhau lại góp gạo thổi cơm chung còn sinh đôi sinh ba cả . Chúng anh em hành tẩu giang hồ đứa rồi sẽ lập gia đình riêng không còn đứa nào giúp mình ghẹo gái. Bọn chúng quên câu thề cùng cưới vợ dưới trăng “mây mù giăng lối “. Hội chống ế nay còn đâu? Chỉ còn mình mình ế,thế mới thấy “ta lạc trôi giữa đời”…như câu hát một thời vẫn nghêu ngao.Trong tháng ngày thanh xuân ấy lại có những đứa cực lầy cực bựa rõ ràng là ế chổng ế chê lại như tiên sư đi bàn chuyện tình yêu đưa ra những định nghĩa không đỡ nổi: ” Yêu là tiến về phía trước phá bỏ mọi rào cản.”, ” Tình yêu chính là lời hứa xuông của một thằng điên được một con ngu tin cả một đời”. Tuổi trẻ mà! Cả ngày dài ăn ngủ selfie tối đến thức tận khuya luyện ngôn tình. Đến mùa thi thì vắt dò mang tơi đội mũ chạy đến các cơ sở học thêm. Vô lo vô nghĩ. Sôi nổi bất đồng. Thích phá cách nhưng lại lười thành công. Tuổi trẻ thích thì làm thích thì thể hiện.
Nhớ những khi chán học thầy cô cho nghỉ lại bày ra vẻ mặt sao nghỉ vậy cô? Em thích đi học muốn chết! Hay mai là chủ nhật hả? Buồn vậy. Thật ra thì trong lòng nó đang mở cờ reo hát,trong tâm trí đã lên ngay kế hoạch “tối đến solo mình anh PK hết bảng liên quân. Này thì bung xõa nhé.”…Và thích nhất của quãng đời học sinh bạn biết là gì không? Đó chính là khi thầy giáo nổi tiếng nghiêm trong trường hùng hổ trợn mắt vỗ bàn nói : “tất cả đóng sách vở. Tôi kiểm tra bài cũ người nào không thuộc tôi cho ăn ” trứng” gọi cha mẹ đến đây đàm đạo với tôi.”Rồi thầy bình thản nói bữa nay thôi…
Luôn có những bóng hình còn lưu trong kí ức. Ví như lão sư ấy nhìn băng lãnh chết đi được những tưởng sinh ra không biết cười. Mẹ vui vẻ của tạo hóa đã bỏ quên lão. Thật là choáng giống như tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, lão cười còn chu môi chụp ảnh cùng chúng tôi. “Má ơi!” chúng tôi thấy lão cười mà mất máu quá. Còn kể cả đơ người như có dòng điện chạy qua khi thấy lão rơm rớm nước mắt vội rút chiếc khăn tay lau kẽ mắt kèm nhem ngày tốt nghiệp.Hạnh phúc nhất của năm cuối cấp chắc có lẽ là những hình ảnh này. Ngoài nụ cười vui vẻ chính là những giọt nước mắt vô giá của thầy cô của chúng tôi. Giọt nước mắt khép lại một thời áo trắng.
Thời áo trắng ấy có lắm những bí mật. Và tôi như trúng số khi chộp được bí mật của cô bạn cùng bàn.Thanh xuân của nó dành để yêu một người. Thanh xuân của nó vì người đó mà đau khổ. Cứ những tưởng thanh xuân ấy đau thương lắm nhưng ai ngờ đâu nó tươi đẹp vô cùng. Người nó yêu có thể quay lưng với nó. Con bạn thân năm cấp 1 có thể quay lưng với nó. Chỉ duy thanh xuân này mãi mãi không quay lưng với nó.Thất bại trong tình yêu không có gì quan trọng bỏ lỡ thanh xuân tươi đẹp mới quan trọng. Bồ không có đứa này thì có đứa khác nhưng thanh xuân bỏ lỡ cơ hội này thì mãi mãi về sau cũng không còn cơ hội khác.Thời gian ba năm ấy đổi lại một trái tim đầy kỉ niệm. Chỉ cần có người còn nhớ nó sẽ vẫn luôn luôn tồn tại. Đáng lắm.
Thế hệ 9x mới như tôi đã đi qua mùa nắng ấy. Nắng của mùa hè năm chúng tôi 18. Đi chung một chuyến đò. Ba năm cùng nhau chèo chống con thuyền tri thức đi trên sông ra biển lớn. Vượt phong ba bão táp tay vẫn giữ chắc mái cheò. Chúng tôi vẫn hay đùa nhau về chuyện thầy trò Đường Tăng lên núi thỉnh kinh vượt qua vô vàn kiếp nạn.Và rồi ví von thi đại học là kiếp nạn cuối cùng ” Tôn sư huynh Trư sư đệ Sa sư đệ hãy rán mà đến Tây Thiên thỉnh kinh về Đông thổ Đại Đường phò tá minh vương an ban độ thế.”Cái tuổi trẻ ấy đã đi qua. Bây giờ và sau này chắc chắn rằng sẽ không thể tìm được một ngôi nhà thứ hai như lớp chúng ta. Sẽ không có những người anh em nhìn ba năm đã chán mặt. Nhưng sau này muốn thấy lại một lần cũng khó.Chắc rằng đâu đó một ngày mưa buồn nơi thị thành hay nông thôn bạn sẽ hoài niệm về quá khứ thanh xuân nhưng mà không kịp nữa rồi thanh xuân đã đi quá xa.
Câu cuối cấp chúng mày hay nói: “Sau này họp lớp chúng mày nhớ về đủ nha.”, ” Tết năm sau về chúng mình tụ tập nha bây.”, ” Mùa hè không làm gì tụ tập đi chúng mày.”, “Cho tao số điện thoại mốt mày giàu tao gọi.”, ” Đám cưới tao nhớ đi hết nha. Vác cái mặt đến thôi cũng được có phong bì càng tốt.”….. Nhưng liệu có đủ hết các mặt không chúng mày? Khung ảnh lớn lắm nhưng có thể chứa đủ ngần ấy đứa không?
Nhiều năm sau khi nhìn lại bức ảnh này đứa nào cũng sẽ tự hỏi mùa hè năm ấy có gì mà vui đến vậy? Có lẽ khi ấy chúng tôi cố tạo ra thật nhiều kỉ niệm đẹp là vì biết rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ không còn kề nhau nữa. Chẳng hạn như chúng tôi của nhiều năm sau……
Mãi Yêu <3 We Are 12A4
Tôi <3 lớp tôi..! #A4