Anh em sống với nhau ở cái tình cảm
“Bạn ơi lúc sắp chia xa
Bao nhiêu giận dỗi cho qua hết rồi.
Bạn bè trước lạ sau thân,
Ba năm đèn sách, giờ gần chia tay.
Chia tay bạn nhớ câu này,
Xa người, xa mặt, đừng ai xa lòng…..
Còn nhớ khi mới vào cấp ba, lớp mình chỉ có 34 người, đối với các lớp cùng khối thì thật là ít ỏi. Với những lần có bạn chuyển đi hoặc là có các bạn chuyển đến, dần dần từ học kì 2 lớp 11 đến bây giớ lớp ta đã có 41 thành viên. Bằng con số như vậy đã không quá nhiều nhưng cũng đã đủ để xây dựng một tập thể đoàn kết và vững mạnh. Nhưng dường như trong suốt 2 năm học chúng ta không gắn kết lại được với nhau, mọi người làm việc hay học tập đều rất mang tính cá nhân không chú trọng tập thể. Nhìn lớp như không có “hồn “ vậy, lúc đó chúng ta chỉ là ở trong cùng một lớp chứ không phải là một tập thể. Lúc đấy tôi thường hay có suy nghĩ “mong sao cho nhanh qua mấy năm cấp ba nhạt nhẽo này, đến lớp chả có gì vui cả”….
Tôi cứ ngỡ rằng cái tình trạng này sẽ kéo dài hết năm lớp 12 còn lại của chúng tôi. Nhưng không! Cả lớp như được thổi một làn gió mới làm thay đổi toàn bộ mọi thứ trong lớp. Tôi cũng khổng hiểu rõ lý do là gì, lớp đã có “hồn” lại thực sự thân thiết và gắn bó với nhau hơn rất nhiều. Đáng lý ra lớp 12 thì ai cũng phải gồng mình mà lo học, gấp rút ôn thi vậy mà trên lớp tôi các bạn lại bỏ thời gian chơi với nhau nhiều hơn là lấy sách vở ra mà học. Các trò chơi được bày ra nhiều hơn từ mang dây chun đến để nhảy xông phi ^_^ hay chơi lia lon…Có những lần trêu đùa nhau mà cười lăn lộn.
Hoạt động văn nghệ ở trường tổ chức lớp tôi tham gia nhiệt tình. Mấy đứa trong lớp không ngại bỏ thời gian đi tập nhảy dù có những thằng con trai chưa tham gia văn nghệ lần nào cũng rất cố gắng tập và lớp tôi cũng đoạt được giải thưởng trong lần đó. Mọi người quan tâm nhau nhiều hơn từ trong lời nói và cử chỉ, mỗi cá nhân đã vì lớp hơn hành động không chỉ nghĩ đến riêng mình mà nghĩ đến cho cả lớp, các bạn cũng giúp đỡ nhau mọi chuyện trong cuộc sống. Chúng ta đã xây đựng được một tập thể đoàn kết, vui vẻ, hoàn đồng, lớp chúng ta là số 1…
Thời gian đúng là không đợi ai cả, nhanh quá! Còn vỏn vẹn 20 ngày nữa thôi là chúng ta sẽ tốt nghiệp, sẽ phải nói những lời tạm biệt nhau. Sẽ không còn những lúc nhảy dây, chơi lia lon, chẳng còn những lúc giận dỗi nhau hay trêu đùa nhau nữa rồi. Khoảng thời gian này sao mà quý trọng biết bao, chỉ muốn cho thời gian ngừng quay để chúng ta được ở bên nhau mãi. Cây hoa phượng nở đỏ rực cả một khoảng không. Tôi đã đứng hàng giờ chỉ để ngắm hoa phượng vì giờ đây tôi mới cảm thấy thấm thía ý nghĩa mùa hoa phượng nở. Nó khơi gợi những cảm xúc khó diễn tả từ tận trong đáy lòng… Tôi nghĩ “hay là cả lớp mình cùng ở lại lớp 12 để được học cùng nhau một năm nữa, thế có phải tốt không?”…
Giây phút này hãy nắm tay nhau thật chặt, sẽ khắc ghi vào tim để mai này bước trên con đường tương lai ta nhớ về nhau thật nhiều, theo ta suốt cuộc đời này. Cuộc đời dù đưa ta đến đâu thì những tháng năm này vẫn còn đó, vẫn luôn ngọt ngào, vẫn luôn tuyệt vời và vẫn luôn bùng cháy trong tim…”
“Khoảnh khắc tuổi 17” là một cuộc thi ảnh do Cao đẳng thực hành FPT Mạng cá cược bóng đá tổ chức cho đối tượng học sinh lớp 12 (Năm học 2014 – 2015), chuẩn bị tạm biệt quãng đời học sinh. Diễn ra từ 10/04 – 10/05/2015, các bạn học sinh mong muốn tham dự, cần gửi bài dự thi gồm 1 – 3 ảnh cùng với đoạn viết chia sẻ cảm xúc liên quan đến nội dung bức ảnh gửi dự thi tại đây.