Ba năm một nốt nhạc
“Ba năm, liệu có phải là quãng thời gian dài? Có lẽ là quá ngắn ngủi khi khoảng thời gian đẹp đẽ ấy trôi nhanh như một thước phim, một thước phim với bao cung bậc cảm xúc, những kỷ niệm vui buồn và mỗi lần xem lại nó khiến chúng ta bâng khuâng, xao xuyến nghẹn ngào đến vô cùng. Ôi! tôi nhớ, nhớ quá cái cảm giác sợ sệt, lạ lẫm khi mới bước chân vào ngôi trường này, lạc lõng giữa một tập thể lớp với bạn mới, thầy cô mới. Và khi đó tôi phải tập cách làm quen, cách sống tự lập, hòa đồng với mọi người và cách để khẳng định bản thân mình.
Đến cuối năm lớp 10 lớp chúng tôi mới trở nên thân thiết, những trò nghịch ngợm lém lỉnh, những phút vui đùa vô tư, những tiếng cười sảng khoái hiển hiện trên khuôn mặt của từng người. Và cứ thế chúng tôi bên nhau, nhẹ nhàng sống, tận hưởng những ngày tháng thân thiết của tuổi học trò. Nhớ lắm tuổi học trò, tuổi cùng các bạn vui đùa trước sân trường, nhớ lắm mái trường thân yêu nơi đó có thầy cô, bạn bè cùng nhau học tập cùng nhau vui đùa, tuổi mộng mơ, không biết lo lắng, nhớ lắm những buổi học thể dục, các bạn nam bạn nữ tụm 5 tụm 7 vui đùa khi chưa tới giờ học, những lúc hết tiết học các bạn cứ chạy qua chọc các bạn nữ, tuy có cảm giác bực mình nhưng thấy vui, nhớ lại lúc cô giáo gọi lên trả bài, thì cả phòng im lặng hồi họp biết bao, cứ lo sợ là cô giáo sẽ gọi lên.
Năm học lớp 12 nhớ lắm những buổi học nhóm cùng nhau giải các bài tập khó, cố gắng học tập để vượt qua kỳ thi tốt nghiệp. Năm cuối nên ai ai cũng chăm chỉ học tập. Tôi ngoái đầu nhìn lại ngôi trường nơi đã gắn bó với tôi suốt 3 năm học. Biết bao kỉ niệm buồn vui cùng thấy cô, bạn bè, biết bao những cảm xúc buồn vui lẫn lộn đã ở lại phía sau. Và khi tôi bước ra khỏi cánh cổng này, cũng là lúc tất cả sẽ trở thành quá khứ và tất cả sẽ từ từ khép lại, khép lại tuổi học trò hồn nhiên, vô tư của tôi, khép lại những kí ức đẹp đẽ, khép lại một cánh cổng để đưa tôi đến với một chân trời mới, một cánh cổng mới tươi đẹp và diệu kì hơn.
Hơn lúc nào hết tôi muốn dừng mãi nơi đây, ngắm nhìn ghi nhớ và cảm nhận. Tất cả đã từng là của tôi, hiện tại vẫn thế nhưng sao tôi thấy như xa cách quá. Tôi không thể nắm được chúng, giữ được chúng và bảo chúng dừng lại được. Mọi thứ không thể quay lại cái thời điểm ban đầu như chúng ta muốn, chẳng bao giờ có thể dù ta có mong muốn đến mức nào. Tuổi học trò của tôi ơi, ở lại phía sau nhé, tôi sẽ mãi không quên, sẽ mãi nhớ nhung và khắc ghi những gì đẹp nhất của quãng thời gian vô tư ấy. Đẹp biết bao mỗi giờ ra chơi cả lớp cùng nhau vui đùa, đẹp biết bao những bữa tiệc liên hoan.
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi để xuân đến hè qua, đông tàn thu rụng. Phượng vẫn đỏ thắm, áo trắng vẫn vô tư nhưng có ai hay rằng những đợt sóng thời gian lần lượt cuốn trôi, cướp đi những tháng ngày vui vẻ chỉ còn chăng những kỷ niệm luyến nhớ của một thời “áo trắng”. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, mọi việc có bắt đầu thì sẽ có kết thúc. Chúng tôi siết chặt tay nhau, đầy bâng khuâng, xao xuyến với những ngày tháng cuối cùng của tuổi học trò, những ngày tháng cuối cùng được ở bên nhau như một đại gia đình. Giờ phút chia tay sắp đến rồi, tôi hồi hộp lo sợ. Tôi sợ mọi thứ sẽ vụt mất, sợ những giọt nước mắt chia ly, sợ những ngày tháng không còn được gặp, được nô đùa cùng các bạn. Tôi sợ, sợ lắm. Dù cho tất cả đã trôi qua nhưng vẫn tồn tại bất tử trong mỗi chúng ta những dấu ấn khó phai mờ. Những kỷ niệm đẹp của thời áo trắng vẫn sống mãi trong tâm hồn của mỗi chúng ta!. Cho dù đã qua rồi nhưng lòng vẫn nhớ.”
“Khoảnh khắc tuổi 17” là một cuộc thi ảnh do Cao đẳng thực hành FPT Mạng cá cược bóng đá tổ chức cho đối tượng học sinh lớp 12 (Năm học 2014 – 2015), chuẩn bị tạm biệt quãng đời học sinh. Diễn ra từ 10/04 – 10/05/2015, các bạn học sinh mong muốn tham dự, cần gửi bài dự thi gồm 1 – 3 ảnh cùng với đoạn viết chia sẻ cảm xúc liên quan đến nội dung bức ảnh gửi dự thi tại đây.