“Kẻ khốn cùng nhất trên thế giới này, không phải là người không một đồng xu dính túi, mà là kẻ không có nổi một ước mơ”.
Lúc bé, tôi mơ ước được trở thành những cô công chúa, những nàng lọ lem như trong truyện cổ tích. Lớn hơn một chút, tôi mơ ước được đặt chân đến những vùng đất xinh đẹp như trong những câu chuyện thần tiên. Và đến năm 18 tuổi, tôi mới chợt nhận ra rằng, tất cả đều không phải là ước mơ, đó chỉ đơn thuần là nỗi khát vọng nhất thời của một đứa trẻ.
Tôi chợt hỏi lòng mình: Ước mơ của mình là gì? Câu trả lời chỉ thực sự có được, khi tôi nhận ra rằng: Tóc Ba đã bắt đầu bạc trắng, vầng tráng Mẹ đã lấm tấm vết nhăn, tấm lưng Ba đen sạm đi vì nắng, bàn tay Mẹ không còn đẹp như xưa… Tôi đã nghĩ nhiều và cũng khóc rất nhiều, tôi dằn vặt bản thân mình và tự hỏi rằng: Mình đã làm được gì cho Ba Mẹ?
Từ đó tôi đã xây dựng cho mình một ước mơ – ước mơ vĩ đại nhất của đời tôi đó là “làm cho Ba Mẹ được trở nên hạnh phúc”. Tôi tự hào khi được làm con của Ba Mẹ – Two most important people in my life!