Kết thúc một chặng đường dài thời học sinh, Tôi bước vào ngưỡng cửa trường Đại học mà biết bao người mơ ước. Tôi sẽ trở thành Bác sĩ-người thầy thuốc tương lai, sẽ được chăm sóc những con người bị thương, đặc biệt sẽ được tự tay cầm ống nghe nghe rõ từng nhịp tim của Cha, của Mẹ-người đã trao cho Tôi từng nhịp thở- mỗi khi Cha Mẹ ốm đau.
Ước mơ đó, Tôi đã nuôi dưỡng trong tâm hồn mỗi ngày, và như được tiếp thêm sức mạnh khi Tôi tham gia hoạt động phát thuốc từ thiện cho bà con ở miền quê sông nước trong đợt tình nguyện Mùa Hè Xanh. Dù mới là sinh viên năm Nhất, chẳng biết tí tẹo nào về tên thuốc hay tác dụng của thuốc, chỉ đi phụ các anh chị phát thuốc cho mọi người, nhưng với Tôi đó là cả một niềm vui to lớn mà mỗi khi nhớ lại vẫn không khỏi tự hào và hãnh diện. Hình ảnh các Bác sĩ hỏi thăm sức khoẻ, các Anh chị năm Tư, năm Năm chạy đua lấy thuốc mà các giọt mồ hôi thi nhau không kịp rơi, các cụ già với cây gậy ngồi đợi đến lượt khám dưới trời mưa tầm tã, cảnh ai nấy trong đoàn từ thiện ăn vội ăn vàng để kịp chạy từ xã này sang xã khác phát thuốc và cả những món quà quê được trao gửi thay lời cảm ơn không thể tả xiết, tất cả chỉ có vậy mà sao lòng Tôi ấm áp quá, thấy thương và xúc động quá.
“Thầy thuốc là bảo vệ sinh mạng cho con người, “sống chết một tay mình nắm, họa phúc một tay mình giữ “. Thế thì đâu có thể “kiến thức” không đầy đủ, “đức hạnh” không trọn vẹn, “tâm hồn” không rộng lớn, “hành vi” không thận trọng mà dám liều lĩnh học đòi cái nghề cao quý đó chăng ?” (Hải Thượng Lãn Ông) . Câu nói ấy không chỉ vừa nhắc nhở mà còn vừa khuyên nhủ cho những thế hệ sau như Tôi trên con đường đi tìm lại hạnh phúc cho mọi người. Con đường ấy sẽ vô vàn những thử thách, lắm lúc khó khăn có thể khiến Tôi nản chí, bỏ cuộc giữa chừng, Tôi biết sẽ có lúc như thế, nhưng đó cũng là lúc Tôi nhận ra được sự cố gắng của Tôi không thể dừng lại, cần phải nỗ lực hơn nữa bởi thật không hề đơn giản có được bước đi vững chắc như thế này. Bởi bên cạnh sự cố gắng của bạn thân, còn là công lao nuôi ưỡng to lớn của Cha Mẹ, sự dạy bảo tận tình của Thầy Cô cũng như những kì vọng từ người thân, bạn bè.
Ước mơ của tôi, đó là 5 năm sau, trong một bệnh viện, một cô gái với chiếc áo Blouse trắng tinh cùng trên vai là chiếc ống nghe, sẽ đến từng giường bệnh, hỏi thăm cũng như an ủi họ, trao cho họ những nụ cười sức khoẻ, sẽ là những ca trực thâu đêm hay làm việc tất bật trong cái sự nghiệp giành giật sự sống, sẽ là chạy đến nhưng nơi xa xôi, mang cho những người nghèo chút tình thương giữa người với người mỗi lần tham gia công tác từ thiện, và còn nhiều điều thú vị khác.
Tôi ơi, ngày đó sẽ không xa đâu, sẽ sớm đến thôi, tự tin lên nhé!
Cảm ơn Cha Mẹ của con, Người mang lại sức mạnh cho Tôi.