Thời gian trôi qua thật nhanh, nó đã vào lớp mười hai – năm học cuối cấp đầy khó khăn, thử thách và mang tính quyết định. Trước thềm năm học mới, nó bâng khuâng, đắn đo, nghĩ đôi chút về tương lai của mình. Những “Cảm xúc ngày mai” lại ùa về, thổn thức. Phải học như thế nào, tương lai nó sẽ làm gì đây?…
Từ hồi nhỏ, nó đã có sở thích thật lạ: “sưu tầm ước mơ” của người khác! Cái sở thích chẳng giống ai ấy làm nó vui và thấy thú vị! Chẳng thế mà chiếc hộp đựng những ước mơ nó sưu tầm được luôn đầy ắp, đa dạng, vào loại “độc nhất vô nhị”. Nó chưa thấy một ai có!
Lần đầu tiên bắt gặp một ước mơ là khi nó đọc được lời phát biểu cảm nghĩ về bài thơ “Tiếng chổi tre” của nhà thơ Tố Hữu từ một học sinh: “Em rất khâm phục và xúc động trước hình ảnh một con người lao động cần mẫn là chị lao công. Chị đã không quản ngại rét mướt, chăm chỉ làm việc vì một thành phố xanh-sạch-đẹp. Em ước sau này mình sẽ trở thành người lao công quét đường như chị ấy!”. Mỗi khi nhớ lại cái ước mơ kia, nó lại bật cười. Liệu bạn ấy có theo đuổi đến cùng cái ước mơ ấy? Hay chỉ vì xúc động trước hình tượng đẹp về con người lao động trong thơ mà tác giả lời phát biểu ngẫu hứng mơ ước thế thôi? Cũng có thể đó là ước mơ tự đáy lòng của bạn ấy lắm chứ! Nó không nên và không có quyền phán xét, nghi ngờ.
Nhưng… Đã là ước mơ tội gì ta không ước cái gì thật cao xa? Ước mơ mà cũng phải tiết kiệm ư? – Có người nghĩ vậy và có người đã quyết tâm đạt đến cái đích mà mình đặt ra. Gần như 100% số người được hỏi về ước mơ, nghề nghiệp trong tương lai đều trả lời na ná, đại loại như: bác sĩ, kỹ sư, phiên dịch, giáo viên… Hiếm có bạn nào ước mơ làm công nhân, thợ thủ công, càng không thể là công nhân công ty môi trường, hay những nghề như xén cỏ, làm vườn, thợ xây, nông dân…
Chẳng phải nghề nào cũng đáng quý, đáng trân trọng đó sao? Miễn là có ích cho xã hội! Trong cuộc sống vẫn ánh lên đâu đó những nụ cười trẻ thơ với bao ước mơ thật nhỏ bé, bình dị. Ước mơ được học tập, được cống hiến tài năng, trí tuệ cho đất nước. Ước mơ được cùng chúng bạn đến trường, được tập đọc, tập viết, được vui chơi, nô đùa của những đứa trẻ quê nghèo khó, ham học. Ước mơ của một cô bé tin vào truyền thuyết: khi gấp đủ một ngàn ngôi sao nhỏ đem tặng cho người mình yêu quý thì một điều ước của người đó sẽ trở thành sự thật! Có nhiều lắm những ước mơ đẹp gắn với niềm tin, yêu cuộc sống!
… Nó nghĩ về mình. Một con bé có nhiều ước mơ. Nó đã nhiều lần đối đầu với nỗi buồn, sự tuyệt vọng. Nhưng. Nó chưa bao giờ định từ bỏ ước mơ của mình! Trước mắt nó là những con đường. Nó chưa biết nó sẽ rẽ sang ngả nào và sẽ phải trải qua đương đầu với những gì. Chỉ biết rằng: Mọi con đường đi rồi cũng sẽ có điểm dừng. Mắt nó như lóng lánh hơn khi nhìn về phía những con đường đó!
“Nếu cứ chờ đợi đến lúc mọi thứ đã sẵn sàng thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ bắt đầu!” – Ngay bây giờ nó sẽ chỉ phấn đấu học tập cho ngày ấy mà thôi. Bởi nó biết rất rõ: Niềm hạnh phúc của nghề sẽ là nững gì ở phía cuối con đường. Với niềm tin, tình yêu và ý trí quyết tâm nó tin ước mơ sẽ là khởi đầu của mọi hành trình và ngày mai, nó sẽ làm được điều mà mình mong ước!
… Rất có thể ngày mai – một ngày mai tươi sáng – nó sẽ vinh dự cầm trên tay tấm thẻ nhà báo! – “Nghề báo với những nhọc nhằn sẽ nhạt dần đi, bởi, nghề báo tuy gian khổ nhung có ý nghĩa!”. Mà biết đâu đấy một ngày nào đó nó cũng miệt mài cầm tay học trò vẽ những ước mơ thì sao?
Hòa với cái nồm man mát lành của trời thu, trong tiếng chuông gió leng keng… leng keng… – Nó ngước lên, mỉm cười với ban mai xanh!
hay lam’ em..
em gaj’ anh gioi nhj
rất ý nghĩa….
ok! con de. hay wa
Rât ý nghja
nếu có ví dụ c từng vấp ngã e cho 10đ , nvay thì 9đ thoy ^_^
rất ý nghĩa.” Nếu cứ chờ đợi đến lúc mọi thứ đã sẵn sàng thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ bắt đầu!” 😀