Ngày còn bé, đến mùa bắp là thích lắm, vì hai chị em thích ăn bắp. Thường thì hàng xóm, bà con sẽ đem đến biếu. Có bắp sống cả nhà có thể luộc,nướng,xào,nấu chè…đủ thứ trên đời. Có khi phải đi mua chứ nhà không có. Món khoái khẩu nhất của chị em tôi đấy.
Nó quay sang nói với bố : “Bố ơi, sao nhà mình có rẫy mà không trồng bắp đi bố.”
Bố cười, rồi nó cũng không chú ý nữa mà quay sang ăn tiếp. Cứ mỗi lần đến mùa thu hoạch bắp, nó vẫn thắc mắc là tại sao bố không trồng bắp cho nó ăn. Nhà nó chỉ toàn cây công nghiệp lâu năm. Hiếm hoi lắm nó mới vào rẫy,mà mênh mông chỉ toàn là cây cao. Nó ước sau này nó lớn, nó sẽ trồng bắp,trồng khoai.
Ước mơ nó đơn giản thế đấy!
Năm nhất Đại học, hè về nó được vào rẫy, giữa bạt ngạt rừng cây cao su có một góc đất với hai hàng bắp nếp đã đến lúc thu hoạch. Nó ngạc nhiên, thích thú vô cùng vì cuối cùng nhà nó cũng có bắp ăn mà không phải đi mua, cũng không phải của người khác cho nữa. Phải nói, đó là một trong những điều nó cảm thấy hạnh phúc. Nó cười với bố và chạy khắp nơi xem từng trái bắp của chính bố nó trồng cho nó.
Nó hạnh phúc khi nâng niu từng trái bắp trên cây đang mùa thu hoạch, cảm giác lạ lắm.
Hè này, đã đến mùa thu hoạch bắp, nó học xa nhà…
Bố gọi điện lên bảo: “ Con ơi, về nhà ăn bắp này…”
Thế là 2 năm rồi, nó được ăn bắp của bố trồng. Con chỉ mong ước thế thôi bố ạ. Con cảm ơn bố rất nhiều. Những điều ước tưởng chừng đơn giản thế đó, nhưng chứa chan bao tình thương yêu gia đình bố nhỉ? Con yêu gia đình mình vô cùng .
🙂 co len
giản dị nhưng hay đấy